Bom


Người đăng: benchanel

Ba người chúng tôi thoáng đưa mắt nhìn nhau, thần sắc đều lộ vẻ bất ổn.

Gạch sau khi xây dùng sắt nung chảy đổ vào cứng chẳng khác gì bê tông cốt thép
ngày nay, trên mặt đất bằng phẳng dù có đập bằng búa tạ cũng không hề suy
suyển, nói chi đến tình huống hiện tại.

Phía trên tối thiểu cũng có đến bảy tầng kết cấu y hệt thế này, hơn nữa còn
đan xen chằng chịt. Không có trang thiết bị hiện đại mà đòi phá mở trần mộ,
xem ra bắc thang lên trời còn dễ hơn.

Lòng tôi ân hận vô cùng, chỉ biết tự trách mình ngu ngốc không đoán trước được
tình huống này. Mái bằng chịu áp lực không tốt bằng mái vòm, tầng gạch trên
kia chắc chắn phải có vật liệu gia cố thêm. Lăng mộ thời Minh vốn chẳng có bài
gì mới, cứ diễn đi diễn lại mỗi một màn dùng sắt nung chảy đúc vào kẽ gạch.
Bản thân vốn chẳng có gì ngoài một quyển bút ký và mớ kiến thức kiến trúc mèo
quào, xưa nay chỉ quen lý luận suông, ba hoa khoác lác không biết ngượng, đến
giờ mới được nếm mùi đau khổ.

Bàn Tử nhìn tôi: “Đồng chí kiến trúc sư, giờ phải làm gì đây? Cho ý kiến đi
chứ?”

“Còn phải hỏi nữa sao, còn nước còn tát thôi, trước hết cứ xử lý cái thứ phía
trên đi đã.” Tôi vẫn muốn thử chút vận may, nói: “Đã qua hơn hai trăm năm, tôi
không tin nó còn vững chãi như lúc đầu.”

Bàn Tử thấy tôi vẫn giữ vẻ bình tĩnh cũng tin tưởng vấn đề không quá nghiêm
trọng liền bắt tay vào phá gạch. Gạch rỗng ruột phá vỡ rất dễ dàng, nhưng lớp
gạch dù có bị phá vỡ thì vẫn còn khung sắt trơ trơ ra đó, Bàn Tử vận hết sức
lực cũng chỉ làm xước mấy đường. Hắn biết cách này không ổn liền bảo: “Không
xong rồi, những sợi sắt này phía trên rất chắc, cậu có điều xe tải đến cũng
chẳng ăn thua gì đâu!”

Tôi gõ thử vài cái, gan bàn tay đã tê đi, biết chắc đây là thứ không thể cậy
sức mà đối phó, không khỏi chán ngán: “Xem ra anh em ta đã quá coi nhẹ công
nghệ kiến trúc thời cổ đại rồi. Độ tinh khiết của sợi sắt rất cao, căn bản
không thể táng vỡ.”

Bàn Tử nói: “Chi bằng cứ mài thử xem, cổ nhân có câu, chỉ cần kiên nhẫn, có
công mài sắt ắt có ngày nên kim.”

“Dẹp đi, sợi sắt dày như vậy, anh định mài đến kiếp nào?!” Tôi nói “Còn có hai
mươi phút nữa là thủy triều xuống, chờ anh mài xong thì chúng ta đã đi chầu
Diêm Vương rồi!”

Bàn Tử nổi khùng: “Vậy thì làm cái khỉ gì bây giờ?! Cậu không nghe cô ả kia
nói sao, vùng này chẳng bao lâu nữa sẽ bước vào mùa bão, bét nhất cũng kéo dài
suốt một tuần. Giờ chúng ta mà không ra được thì cũng chỉ còn cách ngồi không
dưới đây liên tiếp bảy ngày!” Hắn dài giọng ra nhấn mạnh “Những bảy ngày! Mẹ
nó, chúng ta không chết vì chán cũng chết vì đói!”

Tôi biết chuyện này thực sự nghiêm trọng, liền hỏi: “Kinh nghiệm của hai người
ở lĩnh vực này nhất định là ăn đứt tôi, vậy thử nói tôi nghe xem bình thường
đụng phải loại tường mộ này hai người sẽ dùng biện pháp gì?”

Bàn Tử và Muộn Du Bình không hẹn mà cùng đồng thanh: “Thuốc nổ!”

Bàn Tử thấy tôi ngây ra bèn hảo tâm giải thích: “Đừng lấy làm lạ, độ bền vững
của loại tường này cậu không tưởng tượng được đâu. Ngày trước ông đây cũng
từng đổ loại đấu này, thông thường động đều được đào vào từ mặt đáy, nếu muốn
xâm nhập từ lớp tường phía trên thì chỉ có nước dùng thuốc nổ.”

Nghe đến đây ruột gan tôi như đông thành đá, chuyện hắn đề cập đến không phải
tôi không biết, nhưng đây là một ngôi mộ cổ mấy trăm năm tuổi, bảo tôi xuống
đó cho nổ bùm một phát? Nghĩ đến đây lại thấy hối hận, còn nhớ trước khi xuống
nước, A Ninh từng hỏi tôi có nên mang theo một ít thuốc nổ hay không. Có điều
trong Lỗ Vương Cung tôi từng bị nổ đến tối tăm mặt mũi, cho nên chẳng muốn
động đến thứ này chút nào, lập tức quẳng lại kho chứa; nếu là chú Ba thì thế
nào chú cũng vác theo.

Giờ ngẫm lại mới thấy lúc ấy mình thật ngu xuẩn, từ nay trở đi tuyệt đối không
được chủ quan như thế nữa.

Tôi nhận thấy chuyện thoát ra từ trần căn phòng này là hoàn toàn viển vông,
đành thở dài: “Xem chừng cách này không xài được rồi, chúng ta phải tính kế
khác thôi.”

“Mẹ kiếp còn tính cái gì nữa?! Chúng ta chỉ còn chưa đầy hai mươi phút cậu
biết không?!” Bàn Tử hục hặc: “Tôi thấy nếu thực sự bó tay thì cứ lần theo
đường cũ mà quay lại cho rồi, không chừng còn có thể tìm được căn mộ thất mà
chúng ta đã đặt đồ lặn.”

Tôi gật đầu, tuy chẳng muốn quay lại cái đạo động kia chút nào nhưng bây giờ
cũng chỉ còn cách đó; cứ nghĩ đến chuyện sẽ phải đụng độ với con quái vật
trong đạo động cũng đủ đau đầu lắm rồi.

Đúng lúc này, Muộn Du Bình đột ngột lên tiếng: “Khoan đã! Hai người cứ đứng
yên ở đây đừng đi đâu cả, tôi đã nghĩ ra một chỗ có thể tìm được thuốc nổ.”

Chúng tôi còn chưa kịp phản ứng, hắn đã buông sợi dây thừng, thả người trượt
xuống khỏi cây cột.

Bàn Tử ngơ ngác nhìn tôi, tôi lắc đầu nhìn lại hắn, ra ý cũng chẳng hiểu hơn
là bao.

Muộn Du Bình tính tình nghiêm túc, không phải loại người hay nói chơi, nhưng
tôi vẫn đinh ninh nơi này đào đâu ra thuốc nổ. Hiện giờ hắn cũng giống như
chúng tôi, quần áo đã lần lượt ra đi gần hết, chỉ còn đúng một cái quần xà
lỏn, chắc chắn không thể giấu thuốc nổ trên người. Tôi nhìn theo hắn, chỉ thấy
hắn phi thân nhảy vọt lên bàn đá đặt mô hình Thiên cung nằm chính giữa căn
phòng. Dõi theo ánh đèn pin, tôi thấy hắn ngồi xổm xuống trước một thi thể khô
đét ngồi chính giữa bàn đá, liên tục vuốt vuốt bụng nó.

Xác khô này theo như hắn nói chính là Tọa hóa kim thân, nhưng không hiểu hắn
đang tìm kiếm thứ gì. Ngẫm nghĩ một hồi bỗng sực tỉnh, tim tôi thình lình lạc
mất một nhịp. A, hóa ra là như vậy.

Muộn Du Bình lúc này mới thật cẩn thận nâng thi thể lên; xác khô có lẽ chỉ còn
lại trọng lượng của xương cốt, chẳng tốn nhiều sức lực. Bàn Tử hỏi tôi: “Rốt
cuộc hắn ta đang làm cái trò gì thế?”

Tôi nói: “Đoán thôi nhé, có lẽ trong xác khô kia có một cơ quan dùng trục Bát
Bảo làm ngòi kích phát, bên trong có thể đặt thuốc nổ. Nếu gặp kẻ nào bất kính
với người đã khuất, muốn chôm chỉa bảo vật trong thi thể thì nó sẽ nổ ngay.”

Bàn Tử nghe xong líu cả lưỡi: “Làm sao hắn ta biết được chuyện này?”

“Hai mươi năm trước khi hắn động vào thi thể này đã mơ hồ hiểu ra điều gì đó,
anh có nghe khi nãy hắn bảo “có thể” không, nói cách khác là hắn cũng không
chắc chắn.” Tôi đáp: “Nhưng không hiểu thuốc nổ để mốc meo mấy trăm năm liệu
có còn dùng được không.”

Trong lúc tôi còn đang dông dài, Muộn Du Bình đã mang cái xác đến dưới chân
cây cột, gọi với lên: “Mau xuống giúp tôi một tay.”

Bàn Tử mà xuống thì phiền phức phải biết, tôi đành để hắn chờ ở trên, đích
thân bò xuống. Muộn Du Bình lấy dây thừng cột chặt xác chết vào lưng tôi,
không quên căn dặn: “Tuyệt đối không được đụng vào, nếu cơ quan bên trong còn
dùng được thì động vào là nổ ngay.”

Tôi vừa nhìn thoáng qua khối Tọa hóa kim thân ở cự ly gần, chỉ cảm thấy rõ
ràng miêu tả của Muộn Du Bình khi nãy không sống động bằng một phần vạn thực
tế. Thi thể này toàn thân đã chuyển màu đen, một sắc đen bóng cho người ta cảm
giác nó đang phát sáng, tựa như không phải thân thể người chết mà do một khối
gỗ bóng loáng tạc thành. Xác chết đã teo tóp cả, nhất là khóe miệng trông vừa
giống cười vừa giống mếu, nhìn thẳng vào nó một lát thôi cũng đủ nổi cả da gà.
Tóm lại một câu, thi thể này chẳng mảy may giống với một cao tăng đắc đạo nơi
cửa Phật mà trái lại chỉ khiến người ta cảm thấy điềm xấu đang lởn vởn xung
quanh.

Tôi ngao ngán không muốn đụng vào, quay sang hỏi hắn: “Anh chắc thi thể này
không có vấn đề gì chứ? Tôi cứ cảm thấy lão ta hình như đang mưu tính quỷ kế
gì đó, anh nhìn nét mặt lão xem, thế quái nào mà lại…mà lại…”

“…Quái dị như vậy.” Muộn Du Bình tiếp lời tôi: “Tôi cũng không biết nữa…Xác
chết này đúng là khiến cho người ta phải dè chừng, nhưng dù sao nó cũng khô
lại rồi, không thể thi biến được nữa.”

Tôi gật đầu nhưng mồ hôi lạnh đã ướt đẫm lưng: “Vậy thì được. Anh khẳng định
số thuốc nổ này vẫn còn dùng được?”

Hắn đáp: “Chỉ cần trục Bát Bảo còn hoạt động được thì thuốc nổ vẫn dùng tốt.
Chỉ e cơ quan lâu ngày đã thoái hóa mất thôi.”

Cõng một cái xác khô quắt queo, cả người tôi từ trên xuống dưới chẳng có lấy
một phân thoải mái, nhất là móng tay dài thượt của lão cứ vắt qua vắt lại
trước mặt tôi, nhìn ma quái đến mức nhũn cả chân. Tôi nghĩ đến dân cản thi (*)
ở Tương Tây, chắc cũng vác thi thể trên lưng thế này, nhưng người ta bọc trong
bọc ngoài tầng tầng lớp lớp rồi mới dám vác. Còn tôi thì ngược lại, thi thể
trần trụi, người tôi cũng không một mảnh vải; thịt dán vào thịt, cái cảm giác
thô ráp này, mẹ kiếp, lạnh sống lưng miễn bàn.

(*) Cản thi: là loại pháp thuật của Miêu tộc cổ đại, tương truyền nó có thể
dẫn dắt các thi thể di chuyển như người sống. Trên thực tế cái gọi là “cản
thi” chỉ là “bối thi”, tức là cho người đóng giả thi thể cõng thi thể trên
lưng, người kia đóng vai thuật sĩ đi trước dẫn đường cho “thi thể”, một mánh
của dân trộm mộ để di chuyển xác chết mà không bị người ta tiếp cận.

Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, may thay ánh sáng tuy mờ nhưng vẫn đủ để
nhìn rõ mọi thứ nên tôi cũng chưa đến mức nghĩ quàng nghĩ xiên, đành cắn răng
tặc lưỡi coi như đang vác cái bao tải trên lưng, bắt đầu dò dẫm từng bước
hướng lên trên. Muộn Du Bình đi ngay phía sau, đề phòng tôi bị trơn mà trượt
chân ngã xuống.

Mới đi được khoảng năm sáu bước, tôi chợt thấy thi thể có điểm là lạ. Lưng tôi
dính chặt lấy lớp da khô của xác chết nên có thể cảm nhận rõ ràng dường như
xác chết hơi phình ra một chút. Tôi dừng lại, tập trung tâm trí, lại không
nhận ra có gì khác thường.

Tôi ngoái lại nhìn Muộn Du Bình, hắn leo ngay bên dưới, nếu thi thể có biến
hóa dị thường thì hắn sẽ biết ngay. Nhưng cho đến giờ hắn vẫn chưa phát hiện
ra chuyện gì, phải chăng tôi đã quá đa nghi?

Không trách được, cõng một xác chết cổ quái trên lưng, không đa nghi mới là
lạ.

Còn đang suy nghĩ, bên tai đã nghe thấy Bàn Tử hô hào thúc giục, tôi chỉ còn
biết tiếp tục hướng lên trên đó. Vì quá vội vã nên chân tôi bắt đầu phát run,
chỉ muốn chấm dứt cái công việc đau khổ này càng sớm càng tốt, sải liền mấy
bước, vất vả một hồi cuối cùng cũng đi tới đích.

Có thể nói, Bàn Tử đã chạm trán vô số thi thể, thế nhưng nhìn thấy xác khô này
cũng lộ ra vẻ mặt căng thẳng. Dù sao thì khi lấy thừng buộc xác chết còn cách
được hai ba nắm tay, giờ vai kề vai mặt kề mặt, khó chịu là phải.

Tôi thu hết kiên nhẫn nói với hắn: “Anh cố định thi thể trên trần rồi xuống
đây ngay, chúng tôi sẽ kích nổ từ bên dưới. Nếu chất nổ bên trong còn xài
được, hẳn là không vấn đề gì.”

Bàn Tử liếc nhìn trần mộ, cau mày: “Cậu thách đố tôi đấy à? Cố định thế mẹ nào
bây giờ? Cậu muốn tôi học theo Đổng Tồn Thụy chắc?”(*)

(*) Đổng Tồn Thụy là một chiến sĩ giải phóng quân TQ, trong một trận đánh đã
ôm thuốc nổ lao vào lô cốt địch, hi sinh anh dũng. Học theo Đổng Tồn Thụy = ôm
bom cảm tử = đánh bom liều chết= …

Tôi ngẩng đầu, quả nhiên thấy trên trần hoàn toàn không có bất kì điểm tựa hay
điểm móc nào, nếu muốn phát huy sức nổ tối đa thì phải tìm cách gắn chặt thi
thể lên trần phòng, chuyện này cũng thật gay go.

Tôi ngẫm nghĩ rồi giục: “Nếu không thì buộc đại vào cái cột này cũng được, mau
lên đi, thời gian sắp hết rồi.”

Bàn Tử đón lấy thi thể, đưa qua đưa lại tìm vị trí thích hợp, đột ngột hỏi một
câu: “Ây, lạ thật, sao thi thể lại mọc đuôi thế này?”


Đạo Mộ Bút ký - Chương #72