Lời Nói Dối


Người đăng: benchanel

Lời vừa dứt, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu tôi, hình như tôi đã phát hiện
được chút manh mối, sửng sốt hỏi lại: “Chẳng lẽ ngay phút cuối cùng, hai người
lại tráo đổi với nhau?”

Muộn Du Bình gật đầu, nhìn xác chết kia: “Lão ta tính trăm phương ngàn kế,
chẳng qua cũng chỉ muốn mượn tay Lỗ Thương vương thực hiện giấc mộng trường
sinh bất lão của mình mà thôi.”

“Những chuyện này làm sao anh biết được? Cứ như chính anh đã trải qua không
bằng.”

“Tôi không trải qua.” Muộn Du Bình lắc đầu: “Mấy năm trước lúc tôi đổ một cái
đấu thời Tống, đã tìm được một bộ sách lụa hoàn chỉnh từ thời Chiến quốc. Thứ
đó thật ra là tự truyện của thiết diện tiên sinh nọ, sau khi lão bày kế cho Lỗ
Thương vương lão liền thiêu chết toàn bộ già trẻ trong nhà, lại ném xác một
tên ăn mày vào lửa để chết thay cho mình, còn bản thân lão cải trang thành ăn
mày, thoát được một mạng. Lỗ Thương Vương nọ tuy biết có vấn đề, nhưng cũng
không làm gì được. Rốt cuộc, lão đợi cho Lỗ Thương vương nhập quan xong, dễ
dàng đột nhập vào mộ huyệt, kéo Lỗ Thương Vương lúc này đã không còn năng lực
phản kháng ra khỏi áo ngọc, tự mình thế chỗ. Lỗ Thương Vương vất vả trù tính,
rốt cuộc tất cả đều về tay lão, kết cục như vậy có lẽ chính hắn cũng không thể
ngờ tới.”

Tôi ngạc nhiên hỏi: “Nếu thi thể của Lỗ Thương Vương bị lôi ra ngoài, chẳng
phải lại có thêm một khối huyết thi nữa sao? Vậy là trong này có hai khối?”

“Điều này trong sách không ghi lại, có khả năng là vì thời gian Lỗ Thương
Vương nhập quan quá ngắn, còn chưa kịp biến thành huyết thi.” Ánh mắt của anh
ta hình như không được tự nhiên: “Dù sao cũng chỉ là một quyển tự truyện,
những việc này chỉ được đề cập sơ qua mà thôi, không ghi chép lại tỉ mỉ.”

Tôi nhìn gương mặt Muộn Du Bình, không hiểu vì sao lại cảm thấy lời anh ta có
vẻ không thật. Tôi lại nhìn chú Ba, quả nhiên chú cũng không tin. Nhưng người
ta đã không muốn nói nên mới bịa chuyện mà mình còn đi vạch trần thì đúng là
thiếu tế nhị. Muộn Du Bình nói xong câu đó, coi như xong nhiệm vụ, vẻ mặt lại
bình thản như trước, đứng dậy nói: “Trời sắp sáng rồi, chúng ta nên thoát ra
thì hơn.”

“Không được, chúng ta còn chưa tìm thấy quỷ ấn.” Bàn Tử nói: “Cậu không thấy ở
đây đồ ngon nhiều như vậy, giờ bỏ đi chẳng phải là toi công vô ích sao?”

Muộn Du Bình lạnh lùng liếc hắn một cái, hình như có vẻ căm giận. Bàn Tử tự
thấy mất mặt, nhún nhún vai, nói: “Được rồi được rồi, nhưng dù gì cũng phải
mang cái áo ngọc này đi chứ? Thứ này tìm khắp thiên hạ chỉ có một, Bàn gia tôi
đây chẳng qua chỉ nghĩ cho mọi người thôi.”

Lời này nghe cũng không sai, chú Ba đứng dậy phủi mông, nói: “Vậy anh còn lề
mề cái gì nữa, tốc chiến tốc thắng, mau mau còn rời khỏi cái nơi quỷ quái
này.”

Đột nhiên tôi cảm thấy hoàn toàn không hứng thú với những chuyện này nữa, cũng
không muốn giúp bọn họ, nhắm mắt lại định nghỉ ngơi một lát. Đúng lúc này,
chợt có vài giọt nước rơi trúng mặt tôi. Tôi tưởng trời mưa, ngẩng đầu lên
nhìn, không ngờ là gương mặt kinh dị của huyết thi đã ló ra khỏi giường ngọc,
hai hốc mắt trống rỗng không tròng cơ hồ dí sát ngay chân mày tôi.

Tôi giật mình nhảy dựng, chỉ thấy đầu huyết thi lăn lông lốc trên giường ngọc,
rốt cuộc lăn xuống đất, giống như có thứ gì đó ở bên trong làm nó chuyển động,
Bàn Tử định qua kiểm tra, Muộn Du Bình kéo hắn lại, nói: “Đừng manh động, cứ
quan sát đã.”

Bàn Tử gật đầu, đúng lúc này, một con bọ ăn xác màu đỏ nhỏ xíu chọc thủng da
đầu của huyết thi bò ra ngoài. Đại Khuê vừa nhìn liền mắng: “Tiên sư nó! Cái
thứ bé xíu này mà cũng dám xuất hiện trước mắt ông.” Vung xà beng lên định đập
chết.

Chú Ba vội kéo hắn lại, nói: “Đồ ngu, con này là bọ ăn xác chúa, chú đập chết
nó là tự rước hoạ đó.”

Đại Khuê sửng sốt, hoài nghi hỏi: “Bé tí như vậy mà lại là bọ chúa? Vậy mấy
con lớn kia chẳng ấm ức muốn chết sao?”

Muộn Du Bình cũng không khỏi giật mình, vỗ vai tôi một cái, nói: “Chúng ta rời
khỏi đây mau, bọ chúa đã ở nơi này, tôi cũng không khắc chế nổi đám bọ ăn xác,
mà đụng đám đấy thì phiền phức lắm!”

Lúc này, con bọ ăn xác màu đỏ nhỏ xíu kia đột nhiên phát ra hai tiếng “chi
chi”, vỗ vỗ cánh. Dường như nó đã phát hiện ra chúng tôi, bất ngờ giương cánh
hướng về bên này. Muộn Du Bình kêu to: “Có độc đấy! Chạm vào là chết, mau chạy
đi!”

Chú Ba lăn một vòng đến ngay cạnh chúng tôi, Đại Khuê phía sau chú vốn đã hơi
thất thần, trong khoảnh khắc không kịp phản ứng, rốt cuộc theo phản xạ chộp
lấy con bọ. Hắn ngẩn ngơ vài giây, đột ngột hét lên thảm thiết, bàn tay hắn
chỉ trong nháy mắt đã chuyển sang một màu đỏ máu. Mà không những thế, màu đỏ
máu còn lan lên phía trên với tốc độ khủng khiếp.

Bàn Tử hét lớn: “Trúng độc rồi, mau chặt tay anh ta!” Nói xong liền đoạt thanh
đao của Muộn Du Bình. Muộn Du Bình lúc này đã vô cùng suy yếu, bị Bàn Tử va
phải, hắc đao liền tuột khỏi tay. Bàn Tử nhảy lên chộp lấy, bỗng dưng cả người
bị kéo mạnh xuống, mắng to: “Mẹ nó, sao lại nặng thế này!” Mấy lần hắn định
vung đao lên nhưng đều thất bại.

Lúc này đã không còn kịp nữa, Đại Khuê đau đớn đến nỗi cả người đều vặn vẹo,
chỉ sau vài giây mà toàn thân hắn cơ hồ đều chuyển thành màu máu, giống như
lớp da bên ngoài đột nhiên tan chảy.

Hắn nhìn xuống tay mình, vô cùng hoảng sợ, muốn gào to lên lại gào không ra
tiếng. Muộn Du Bình thấy tôi định qua giúp Đại Khuê, liền kéo tôi lại nghiến
răng nói: “Không được chạm vào anh ta, chạm vào là chết!”

Đại Khuê thấy chúng tôi đều lùi lại, nhìn hắn như nhìn quái vật thì sợ hãi vô
cùng. Hắn lao về phía tôi, miệng há to như thể đang kêu gào: “Cứu tôi với!”
Nhìn cảnh tượng trước mắt, tôi hoảng đến mức không nhấc nổi chân. Chú Ba vội
lao đến kéo tôi qua một bên, Đại Khuê vồ hụt, giống như phát điên, lại bổ nhào
về phía Phan Tử. Tình hình sức khỏe của Phan Tử vốn đã rất xấu, căn bản không
kịp phản ứng. Bàn Tử kêu lên: không ổn, liền giật lấy súng của tôi. Tôi kinh
hãi, biết hắn muốn nổ súng, vội vàng giằng lại. Trong lúc hỗn loạn, súng đột
ngột cướp cò, một tiếng nổ lớn vang lên, đạn bắn vào đầu Đại Khuê, cả người
hắn khựng lại một cái rồi ngã vật xuống đất.

Đầu tôi ong ong, thoáng chốc cũng ngã quỵ trên mặt đất. Mọi việc xảy ra quá
nhanh, một người mới rồi còn khoẻ mạnh vui tươi, lát sau đã biến thành dạng
này. Đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, không biết nên làm gì cho phải.

Con bọ ăn xác nhỏ xíu màu đỏ kia phát ra một tiếng “chi”, bò ra khỏi tay Đại
Khuê, vẫy vẫy cánh. Bàn Tử mắng một câu liền xông qua, Muộn Du Bình kêu to:
“Đừng!”, thế nhưng không kịp nữa, Bàn Tử đã giơ cao cái hộp tử ngọc, đập nát
bấy con côn trùng.

Trong chốc lát hang động rơi vào một bầu không khí tĩnh lặng chết chóc, không
nghe được bất cứ âm thanh nào. Muộn Du Bình bỗng vốc lấy một nắm bụi đá trên
mặt đất vẩy lên khắp người, hô lớn: “Chạy mau, nếu không sẽ không kịp!”

Bàn Tử nhìn xung quanh, không thấy có chuyện gì xảy ra, cảm thấy khó hiểu hỏi:
“Vì sao phải chạy?”

Lời hắn vừa dứt, hang động vốn tĩnh lặng bỗng nhiên trở nên ồn ào hơn hẳn. Vô
số tiếng chi chi vọng lại từ bốn phương tám hướng, tiếp đó, chúng tôi thấy từ
những hang hốc lớn nhỏ của nham động này, một con, hai con, ba con, mười con,
một trăm con — vô số bọ ăn xác màu xanh đen tràn ra như thuỷ triều. Số lượng
nhiều đến thế này, căn bản không thể dùng ngôn từ để diễn tả được. Chỉ thấy
từng đợt sóng nối tiếp nhau, lớp sau đè lên lớp trước, che trời lấp đất ùn ùn
bò ra.

Tôi vừa thấy cảnh tượng này liền ngây người, chú Ba vỗ vào gáy tôi một cái,
hét lớn: “Chạy!”

Chú cõng Phan Tử lên lưng, thấy Bàn Tử còn muốn nhặt lại cái hộp tử ngọc kia,
chú Ba mắng to: “Mẹ kiếp anh không muốn sống nữa hả!” Bàn Tử thấy không mang
đi được, liền vơ lấy cuộn lụa tơ tằm dát vàng nhét vào túi.

Tất cả chúng tôi leo lên đại thụ, những sợi dây leo chằng chịt cùng với rất
nhiều cành nhánh khiến cho cái cây trở nên cực dễ trèo, thậm chí một thằng
vụng về như tôi cũng có thể leo một lúc lên hơn mười mét. Lúc này đám bọ ăn
xác cũng đã tràn đến gốc cây, tôi nhìn xuống dưới, tiên sư nó, phía dưới nhung
nhúc những bọ. Nếu rơi xuống, nhất định là một mảnh xương cũng không còn.

Đám bọ ăn xác kia như có ý thức đoàn kết lại với nhau, bắt đầu phóng lên. Bọn
chúng leo cây nhanh hơn chúng tôi nhiều, chẳng mấy chốc đã đuổi đến gót chân
tôi.

Bàn Tử đang trèo phía trên tôi hỏi: “Cậu không phải đã nói máu Tiểu Ca của các
cậu còn lợi hại hơn cả thuốc xịt muỗi loại xịn sao? Sao không đem ra dùng?”

Trong đầu tôi vẫn đầy ắp hình ảnh Đại Khuê gục ngã lúc nãy, căn bản không thèm
để ý đến hắn. Bàn Tử tự thấy mất mặt, rủa thầm một tiếng. Đột nhiên dưới chân
đau nhói, thì ra một con bọ ăn xác đang cắn cẳng chân tôi. Tôi đá văng nó, cúi
đầu nhìn xuống, thấy bên dưới giống như một nồi nước sôi, bọ ăn xác chen chúc
nhau bò lên. Lúc này, chú Ba ở phía trên vọng xuống: “Thuốc nổ, trong cái ba
lô bên cạnh giường ngọc còn có thuốc nổ!”

Tôi hỏi lại: “Ở bên nào!”

Chú Ba mắng to: “Mẹ kiếp, mày ngồi bên nào mà cũng không nhớ hay sao, trong
cái ba lô bên trái!!” Tôi liếc xuống dưới, túi thuốc nổ hoàn toàn chìm trong
một biển bọ ăn xác, căn bản không thể nhìn thấy. Tôi bắn bừa vài phát súng,
cũng chỉ có thể khiến vài con bay đi. Lúc này, Muộn Du Bình đột nhiên móc ra
mấy ống giữ lửa trong túi, châm lên ném về phía giường ngọc. Đám côn trùng này
tuy đã không còn sợ máu anh ta, nhưng vẫn sợ lửa như cũ, vừa nhìn thấy có lửa
bay đến liền “roạt” một tiếng lùi lại thành một vòng tròn lớn, thoáng chốc mấy
cái ba lô đã lộ ra. Mông Bàn Tử đã bị mấy con bọ đeo bám, gào lớn: “Mẹ nó, mau
cho nổ đi, tôi chịu hết nổi rồi!”

Phan Tử ở phía trên kêu lên: “Ấy không được, thuốc nổ trong đó rất nhiều, nổ
một phát chúng ta cũng toi mạng!” Tôi nhìn thấy bọ ăn xác bò lên càng ngày
càng nhiều, biết rằng lúc này mà do dự thì chỉ có một con đường chết, bèn hét
lớn: “Nghĩ nhiều làm quái gì, sống chết có số!”, nghiến răng ngắm ngay cái ba
lô nổ súng.

Vụ nổ xảy ra quá nhanh, chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, toàn thân tôi chấn
động, cảm thấy hàm dưới, mông, bắp đùi cùng lúc bị va đập mạnh, cả người bị
sức ép của vụ nổ đánh bay, nặng nề đụng vào một bề mặt nào đó. Lúc này quả
thật là hồn vía lên mây, cảm thấy cổ họng có vị ngọt, một ngụm máu trực trào
ra, trước mắt tối sầm, đầu óc kêu ong ong, hai tai hoàn toàn không nghe được
gì nữa.

Một lúc lâu tôi mới tỉnh táo lại, vừa nhìn đã thấy đám bọ ăn xác bên dưới bị
sức ép của vụ nổ thổi bay không ít. Nhìn quanh mà không thấy những người khác
đâu, tôi vội vàng dùng cả tay lẫn chân trèo lên phía trên. Do trên người có
xoa rất nhiều bụi đá ở đài hiến tế lúc nãy, cho nên đám dây leo quỷ quái vừa
gặp tôi liền dạt ra. Đúng lúc này, bên dưới lại vọng lên những âm thanh hỗn
độn, tôi cúi đầu nhìn xuống, thấy đám bọ ăn xác đã tụ lại như thuỷ triều.
Chúng bò rất nhanh, tôi thấy thế, cho dù toàn thân đau đớn cũng phải cố mà
chạy trốn. Vội vàng nhắm mắt lại, liều mạng leo.

Mắt thấy tôi sắp sửa leo đến khe nứt rồi, đột nhiên sau lưng đau nhói, quay
đầu nhìn lại thì thấy một con bọ ăn xác đã bám lên, liều mạng cắn vào lưng
tôi. Tôi xoay báng súng, đánh cho nó nát bấy. Cùng lúc, lại có một con khác
lớn hơn cắn lên đùi tôi, tôi cắn răng dùng súng hất văng nó xuống dưới, nhưng
nó đã nhanh chóng bám lấy một cành cây định nhảy lên, tôi lại lần nữa dùng
báng súng đập nát nó. Nhưng lúc này thì con thứ ba con thứ tư đã nhanh chân
nhảy đến nơi.

Tôi thấy chỉ còn cách lối thoát mấy bước nữa thôi, thầm nhủ: cắn đi, dù sao
trong thời gian ngắn bọn mày cũng không cắn chết được tao, tao leo ra khỏi đây
rồi sẽ cho bọn mày biết tay, nghĩ vậy tiếp tục trèo lên trên. Đúng lúc này,
bàn tay nắm lấy cành cây chợt đau kinh khủng, tôi nghiêng đầu nhìn lại thì
thấy một gương mặt đẫm máu đột nhiên ló ra từ phía sau thân cây, hai tròng mắt
gần như lòi ra khỏi hốc mắt trợn trừng nhìn tôi.


Đạo Mộ Bút ký - Chương #27