Áo Ngọc


Người đăng: benchanel

Tôi khiếp sợ vô cùng, vô thức lùi về sau vài bước, toàn thân căng thẳng chỉ lo
cái thi thể này đột nhiên bật dậy nhào về phía mình, thì thào: “Thi thể này
sao lại thở được? Mọi người trước kia đã từng gặp chuyện giống thế này chưa?”

Đại Khuê run rẩy đáp: “Đương nhiên là chưa, nếu thường xuyên đụng phải mấy
chuyện này, tôi đây thà đi quét nhà xí còn hơn đổ đấu!”

Tôi quay sang nhìn Phan Tử, anh ta đang đè miệng vết thương, mồ hôi đầy đầu,
đáp: “Không cần biết là thứ gì, mau cho nó một viên đạn, có là bất tử cũng
phải đi đời. Lần chần nữa nó đứng lên được thì phiền”

Tôi thấy cũng có lý, ở dưới lòng đất nghĩ lắm không bằng làm nhiều, việc gì
cũng phải nhanh chóng chặn đầu mới êm, cho nên lập tức giương súng. Bất chợt
chú Ba và Bàn Tử bên kia đều xua xua tay, kêu to: “Từ từ…đã!”

Nói xong, chú Ba vội vàng bước đến gần thi thể. Chú vừa đưa tay xua xua về
phía tôi, vừa xem bộ giáp màu đen mặc trên mình thi thể, ngón tay run run chỉ
vào nó, kinh ngạc đến nỗi miệng há to không khép lại nổi: “Này, này… cái này
không phải là áo ngọc sao? Ông trời ơi, vậy ra nó thực sự tồn tại ư!”

Tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, vội hỏi áo ngọc là cái gì? Chú Ba
kích động đến nỗi nước mắt cũng muốn tuôn rơi, lắp ba lắp bắp: “Giời … giời
đất ơi, Ngô lão tam ta đổ đấu lâu như vậy, rốt cuộc… Rốt cuộc cũng có thể tìm
được một báu vật thần khí, đó là áo ngọc.” Chú túm lấy bả vai tôi: “Chỉ cần
mặc áo này này, người ta sẽ cải lão hoàn đồng, cháu đã từng thấy chưa? Đây là
sự thật! Cái xác này chính là minh chứng rành rành đó.”

Vào thời đại đó tứ tuần đã tính là già, vậy mà cái xác này tuy cơ thể đã teo
tóp một ít nhưng khuôn mặt vẫn còn rất trẻ, thật sự trẻ. Tôi không khỏi giật
mình, thầm nghĩ: chẳng lẽ trên thế gian này thực sự có chuyện cải lão hoàn
đồng?

Bàn Tử đờ người ra nhìn đến quên cả chớp mắt, nói: “Thực không ngờ, Tần Thủy
Hoàng tìm kiếm khắp nơi cũng không có được vật này, hóa ra lại mặc trên người
xác chết. Mà ông Ba, ông có biết làm cách nào tháo nó ra không?”

Chú Ba lắc đầu: “Nghe nói thứ này không tháo được từ bên ngoài, cái này rắc
rối đây, chẳng lẽ chúng ta phải bê cả cái xác này ra?”

Hai người sau đó bèn kiểm tra tới kiểm tra lui, tôi đứng một bên nhìn họ nâng
tay lật chân xác chết, xem ra không có vẻ gì là nguy hiểm, lo lắng canh cánh
trong lòng mới dần dần dịu đi, hỏi: “Nếu tháo áo ngọc này ra không biết người
đó sẽ thế nào?”

Bàn Tử hình như chưa nghĩ tới điểm này, đáp bừa: “Bàn Tử ta cũng cóc biết,
cùng lắm thì tan thành cát bụi thôi.”

Tôi bảo: “Hơ, người ta vốn đang sống khỏe, chúng ta làm vậy không phải mưu sát
sao?”

Bàn Tử nghe xong cười lăn cười bò ra đất, nói: “Đồng chí, đi đổ dấu mà tư
tưởng giác ngộ sâu sắc như cậu thì khỏi đụng tay đụng chân vào thứ gì luôn.
Mấy tên vương công quý tộc kẻ nào bàn tay không vấy máu, dù có bắt được cũng
phải bắn chết ngay. Cậu còn lo lắng cho chúng nó thì đúng là ăn no rửng mỡ.”

Tôi ngẫm thấy đúng, nhìn hai người bận bận rộn rộn mà mình ngồi chơi xơi nước
thì ngại nên cũng tới kiểm tra quan tài, tính lục lọi mấy thứ đồ bồi táng xem
có tìm được vật gì đáng giá không. Đáy quan tài là một tầng dày những mảng gì
đó trông giống như lớp vảy, phía dưới xếp từng lớp từng lớp minh khí (*) mà
tôi cũng chẳng biết tên. Tôi thử nhặt lên một lớp vảy là lạ, hỏi: “Cái của nợ
gì đây?”

(*)Minh khí: đồ bồi táng chôn theo người chết

Chú Ba bồn chồn không yên, chưa nghe hết câu đã trả lời: “Đó là lớp da lão ta
lột ra”. Tôi ghê tởm muốn ói, lập tức ném cái thứ chết tiệt trên tay xuống.
Mắng: “Mẹ nó, tên Lỗ Thương vương này có phải mắc bệnh ngoài da không, tróc lở
hàng đống da thế này”.

Chú Ba nói: “Mày đừng có sờ vào nữa, đó là lớp da hắn lột ra, mỗi lần thay da
là một lần trẻ thêm ít tuổi. Xem lượng da này tổng cộng khoảng năm sáu lần”.

Tôi thấy mấy lớp da này thật ghê tởm, da người mà lột được giống da rắn, nên
hứng thú cũng bay biến bằng sạch. Phía sau, Bàn Tử đột nhiên kêu một tiếng:
“Có cách rồi!”

Chúng tôi lại gần xem thử thì thấy trong nách áo ngọc kia có một khối ngọc
buộc vào mấy đầu dây tơ vàng. Tôi thở dài: “Tôi bảo này, Bàn Tử chết toi, mẹ
nó mắt anh đúng là sắc như cú vọ, mấy đầu sợi tơ mảnh như thế mà cũng nhìn ra
được.”

Bàn Tử trợn mắt nhìn tôi, thầm thì: “Mấy người theo Nam phái sát tâm quá nặng,
đổ đấu nào là chỉ biết vét sạch trơn đấu đó. Cái nghề đổ đấu này cần tinh tế
tỉ mỉ, để xem, hôm nay không có Bàn gia ta ở đây, mấy người làm cách nào tháo
được áo ngọc khỏi cái xác này!”

Chú Ba sượng trân, mắng: “Đi chết đi, còn chưa biết đúng hay sai đâu, nói
không chừng ở đây còn có nhiều đầu mối chỉ nữa”.

Bàn Tử cười ha hả, nói: “Chết tiệt, ông vẫn chưa tin hả”, dứt lời liền rút đầu
sợi kia, tay mới vươn tới một nửa chợt nghe “vù” một tiếng, trước mắt tôi chỉ
thấy một đạo quang vút qua như chớp lóe. May chú Ba phản ứng cực nhanh, một
cước đá Bàn Tử lệch sang một bên nên hắc đao kia chỉ “bụp” mốt tiếng cắm phân
nửa vào thân cây. Tôi bị một phen hú hồn, nếu không nhờ một đạp kia của chú Ba
đảm bảo đầu Bàn Tử đã bị cắt rời.

Tất cả quay lại nhìn, chỉ thấy Muộn Du Bình đang đứng ở bậc thang phía dưới,
toàn thân vấy máu, trên người không biết từ lúc nào xuất hiện một hình xăm kỳ
lân màu xanh. Tay trái hắn vẫn giữ nguyên động tác vung đao, tay phải cầm một
vật gì đó hình dạng kỳ quái, chờ đến khi chúng tôi nhìn rõ thì ai nấy đều hít
một hơi khí lạnh.

Không ngờ trên tay phải hắn chính là đầu của huyết thi kia.

Muộn Du Bình nhìn cả đám, chân tập tễnh nhẹ nhàng bước lên bậc thang. Nhìn hơi
thở nặng nề cộng thêm những vết thương chằng chịt khắp người hắn thì tình hình
có lẽ không ổn, xem ra hắn vừa trải qua một trận ác chiến. Đầu tiên hắn nhìn
lướt qua cỗ quan tài, sau đó khoát tay, nhẹ giọng nói: “Tránh ra!”.

Bàn Tử ót nổi đầy gân xanh, làm sao chịu yên cho nổi, nhảy dựng lên mắng to:
“Mẹ kiếp nhà ngươi vừa làm cái gì!”

Muộn Du Bình quay đầu, lạnh lùng trừng mắt nhìn hắn, nói: “Giết anh!”

Bàn Tử nổi giận, xắn tay áo muốn nhào vô, Đại Khuê vội vàng giữ chặt hắn lại.
Chú Ba thấy sự việc có phần không ổn, cái tên Bàn Tử cũng chẳng phải dạng
người ngoan ngoãn dễ bắt nạt gì, vội vàng xoa dịu: “Đừng nóng, Tiểu Ca làm
việc gì cũng có lý do, chúng ta trước hết bình tĩnh nghe cậu ấy nói. Trên
đường cậu ta từng cứu anh không ít lần rồi đúng không, hãy nhịn một chút đi.”

Bàn Tử nghĩ cũng thấy có lý, không gây sự nữa, giãy khỏi vòng tay Đại Khuê,
giận dữ ngồi phịch xuống đất, nói: “Các người ỷ đông hiếp ít, Bàn gia ta cũng
không lấy một chọi bốn được, hừ, đành chịu thôi, các người muốn ra sao thì
tùy”.

Muộn Du Bình vung tay ném đầu huyết thi lên giường ngọc, ho khan một tiếng,
nói: “Huyết thi này chính là kẻ từng là chủ nhân áo ngọc. Khi Lỗ Thương vương
đổ đấu phát hiện ra hắn, bỏ áo ngọc ra, hắn mới biến thành cái dạng đó. Mặc áo
ngọc này 500 năm sẽ thay da một lần, phải đợi đúng lúc thay da mới được tháo
áo ngọc, bằng không sẽ biến thành huyết thi. Hiện cái xác sống trước mặt các
người đã được hơn ba nghìn năm, vừa rồi anh chỉ cần kéo đầu dây thôi thì xác
chết lập tức sống dậy, tất cả chúng ta sẽ phải chết ở đây”.

Hắn nói xong lại ho khan vài tiếng, tôi thấy khóe miệng hắn bắt đầu rỉ máu,
thầm than không ổn rồi, có lẽ đã bị nội thương.

Phan Tử nãy giờ vẫn im lặng, yếu ớt dựa một bên, bỗng đột ngột lên tiếng:
“Tiểu Ca, thứ cho Phan Tử này nói thẳng, cậu nghe xong cũng đừng để bụng. Hình
như cậu biết quá nhiều, nếu tiện, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc cậu là thần
thánh phương nào không? Cậu đã cứu tôi một mạng, nếu tôi giữ được cái mạng này
mà rời khỏi đây thì còn biết đường đến bái tạ”.

Phan Tử nói những câu này cũng thật khôn ngoan, tôi đã nghĩ Muộn Du Bình phen
này không trả lời không xong. Nào ngờ hắn không thèm nói một lời, giống như từ
đầu đã không để chúng tôi vào mắt. Hắn tới trước thi thể Lỗ Thương vương,
khinh bỉ liếc mắt một cái, một tia hàn quang chợt lóe lên trong mắt. Tôi còn
chưa kịp nhìn rõ động tác của hắn thì tay hắn đã bóp chặt cổ thi thể, lôi ra
khỏi quan tài, từ cổ họng thi thể đó phát ra tiếng thét chói lói, run rẩy
không ngớt. Chuyện xảy ra quá nhanh khiến tôi không kịp phản ứng, Muộn Du Bình
lạnh lùng nói với thi thể một câu: “Ngươi sống đã đủ lâu, chết đi được rồi”.
Chỉ thấy gân xanh trên tay hắn nổi lên, tiếp đó là một tiếng xương cốt gãy
rời, thi thể nọ tứ chi run rẩy một hồi cuối cùng xụi lơ, làn da nhanh chóng
chuyển thành màu đen.

Chúng tôi trợn mắt há miệng nhìn hắn, nhất thời không ai biết phải nói sao cho
đúng. Lại thấy hắn ném thi thể xuống đất, tựa hồ áo ngọc kia cũng chỉ là rác
rưởi, không đáng bận tâm. Tôi giữ tay hắn lại: “Anh rốt cuộc là ai? Anh và Lỗ
Thương vương này có thâm thù đại hận gì?”

Muộn Du Bình nhìn tôi, nhìn lâu thật lâu mới nói: “Biết để làm gì?”

Bàn Tử không phục, tức tối nói: “Cái thứ đạo lý chết toi gì vậy? Chúng ta khổ
cực lắm mới xuống tới tận đây, mở được quan tài này cũng chẳng dễ dàng gì. Cậu
một lời không nói liền bóp chết thi thể, cậu, con mẹ nhà cậu ít nhất cũng phải
giải thích cho chúng tôi một tiếng!”

Muộn Du Bình quay đầu, nhìn cái đầu huyết thi trên giường ngọc, nét mặt vô
cùng mệt mỏi. Hắn chỉ chỉ vào quan tài trang trí hoa văn, dưới đáy quan tài có
một chiếc hộp tử ngọc, nói: “Mọi thứ các người muốn biết đều nằm trong hộp
ngọc đó.”


Đạo Mộ Bút ký - Chương #25