Nữ Thi


Người đăng: benchanel

Ánh mắt ấy thực sự dọa cho người ta rợn gai ốc. Tôi nhìn thẳng vào nó, nhất
thời không biết phản ứng ra sao. Giờ đây tôi bị mắc kẹt ở chỗ này chẳng khác
nào miếng lạp xường treo lủng liểng trên bếp, muốn chạy cũng chạy không nổi,
chỉ có thể vừa cầu nguyện vừa gắng sức nghĩ cách thoát thân. Nhưng qua chừng
mười lăm phút, cái xác mặc khôi giáp kia vẫn không hề nhúc nhích, ngay cả
tròng mắt cũng không xoay chuyển, khiến tôi không khỏi hoài nghi phải chăng
đây chỉ là ảo giác mà thôi? Nhưng ánh mắt quỷ dị kia cứ nhìn chằm chằm vào
người ta, cho dù có là thần tiên cũng phải thấy khó chịu. Tôi quyết định không
nhìn nó thêm nữa, thầm nhủ mình nên mau mau nghĩ cách đặt chân xuống đất thì
hơn. Treo ngược thân lâu như vậy, máu dồn hết xuống não, chần chừ thêm tí nữa
chỉ sợ đầu nổ tung ra mất.

Tôi dùng hết sức bình sinh ngẩng đầu lên, phát hiện ra trên người mình chi
chít những vết ứ máu, tình cảnh vô cùng thê thảm. Chân tôi bị một gốc dây leo
cuốn lấy, vừa ngoảnh đầu nhìn lại đã hít một hơi khí lạnh. Những nơi tầm mắt
tôi có thể quét qua đều treo la liệt thi thể, nhiều đến mức không tài nào nhìn
hết được. Mấy chục mấy trăm khối thi thể thì không sao tạo thành khung cảnh
“hoành tráng” thế này được, phỏng chừng số lượng thi thể phải lên đến hơn một
vạn. Những thi thể đó đong đưa theo gió, thoạt nhìn giống như một cái chuông
gió khổng lồ tạo nên từ vô số khung xương, cảm giác này thực không thoải mái
chút nào.

Tôi nhìn kĩ hơn một chút thì phát hiện ra không chỉ có xác người mà còn có xác
động vật, phần lớn đã khô quắt lại. Một số thì phân hủy rất mạnh, trong không
khí thi thoảng có mùi tanh hôi truyền tới, lại thêm đám bọ ăn xác lớn có nhỏ
có bu kín đặc như ruồi vào đám thi thể mà gặm nhấm. Tôi không khỏi mừng thầm,
lúc trước nghe lời Phan Tử quệt một ít máu của Muộn Du Bình bôi lên người
mình, xem ra quả nhiên là có tác dụng. Tuy làm thế có hơi thất đức, nhưng thà
thất đức còn hơn là mất cái chân cụt cái tay.

Lúc này tôi mới nhớ ra Bàn Tử cũng bị cánh tay quái dị mọc ra từ cái cây kia
cuốn lấy chân giống như tôi, không khỏi lo thay cho hắn, nhưng nhìn ra bên
ngoài chỉ thấy toàn dây là dây, chẳng thấy gì khác nữa. Thử lần lần trên
người, chỉ mò được cái máy ảnh kĩ thuật số, ngoài ra chẳng có gì hữu dụng.
Đang ảo não, đột nhiên dây leo quấn chân buông lỏng, thân thể tôi rơi tự do,
gần như là ngã chúc đầu xuống. Tôi vội vàng đưa hai tay xuống dưới ôm chặt
đầu, không ngờ nó chỉ thả lỏng một chút rồi ngừng lại. Tôi mở mắt ra nhìn thì
thấy mặt tôi gần như dán vào mặt khối nữ thi kia, giá xuống thấp chút nữa là
môi chạm môi liền. Tôi giật mình, vội vàng rụt lại, cổ gập ra đằng sau. Đúng
lúc này, mắt tôi vô tình quét qua khối thi thể mặc giáp bên cạnh, thấy trên
thắt lưng nó có đeo một con dao nhỏ, không khỏi vui mừng mà nhủ thầm: “Tiên
nữ, tôi ở vào tình thế bất đắc dĩ, muốn mượn dao của vị bằng hữu đây, chỉ mong
hắn sẽ không để bụng”. Nghĩ rồi tôi gắng xoay người, với tay về phía con dao
đằng kia. Đong đưa qua lại vài lần, tôi đu mạnh một cái, túm được chuôi dao,
cố sức rút ra. Không ngờ dao này giắt chặt như vậy, tôi không những không rút
dao ra được, mà còn giật đứt cả đai lưng của khối thi thể mặc giáp kia.

Tôi thấy thế cũng phát run, tiêu rồi, sao lại kéo thắt lưng người ta, làm thế
người ta chẳng điên lên vật chết mình sao? Vội lấy hai chân kẹp chặt bao dao,
dùng sức rút mạnh. Lưỡi dao lấp lánh hàn quang, nhìn qua đã biết ngay là dao
xịn, tôi nhủ thầm trời cũng giúp ta, sau đó vận hết sức bình sinh đu người lên
cao cắt đứt cái dây leo kia. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến chuyện cắt đứt dây, không
thèm nghĩ xem bên dưới là cái gì. Đợi đến khi dây đứt người rơi thì hối hận
cũng đã muộn: chưa tới một giây sau, tôi đã rụng trúng khối nữ thi kia.

Cũng may khi chạm đất tôi cố gồng mình lên chống đỡ, bằng không khối thi thể
này đã nát bét ra rồi. Nhưng lực quán tính quá lớn, tôi có muốn giữ khoảng
cách với nữ thi cũng không kịp nữa. Mặt tôi dán sát vào mặt cô ta, chỉ cảm
thấy lạnh ngắt, lạnh đến nỗi khiến tôi dựng tóc gáy. Tôi ngây ra, lập tức liên
tưởng đến cảnh một cái lưỡi dài trườn ra từ trong miệng cô ta, chui vào cổ
họng tôi, cuốn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài. Nghĩ đến đây tôi lại thấy may vì
đây là quỷ cái, bộ dạng cũng không tệ lắm, nếu là quỷ đực thì đúng là mắc ói
muốn chết.

Ngây người nửa buổi cũng không thấy có đầu lưỡi nào thè ra, tôi nhủ thầm rốt
cuộc vận khí của mình cũng không tệ, gặp được một cái xác thấu tình đạt lý,
liền chầm chậm ngẩng đầu, tính đường chuồn lẹ. Đầu mới ngẩng lên được một nửa,
bỗng ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, nữ thi kia đột ngột vòng hai cánh
tay qua vai tôi. Tôi ngây ra, sợ đến nỗi thân thể cứng đờ. Tức khắc khối thi
thể bên cạnh phát ra tiếng lộp cộp, tôi vừa nghe đã biết có chuyện không ổn,
thầm kêu: “Ấy ông anh, rõ ràng là vợ ông anh không cho em đi, em tuyệt đối
không có ý sàm sỡ, ông anh đừng hiểu lầm!”

Quay đầu nhìn lại, thì ra khi nãy tôi kéo đứt đai lưng của nó, nên một mảnh
giáp nối vào đai lưng mới rơi xuống. Tôi thở phảo nhẹ nhõm, giờ đây điều may
mắn duy nhất đối với tôi là đã rơi trúng khối nữ thi này, chứ không phải thằng
cha bên cạnh, bằng không chắc chắn quần tôi đã ướt sũng.

Cứ giằng co như thế đến hơn mười giây, thấy cô ta không tiến xa hơn, tôi tính
toán len lén luồn đầu xuống dưới hai cánh tay cô ta rồi chui ra. Nhưng vừa
nhích một cái, tay cô ta cũng cử động theo. Tôi tiến lên cô ta cũng tiến lên,
tôi giật lùi cô ta cũng giật lùi. Tôi phát sốt ruột, liền dốc sức ngẩng cao
đầu lên, nhủ thầm ta nhất định phải giãy khỏi ngươi, sau đó lăn một vòng chuồn
lẹ. Không ngờ tay cô ta cử động nhanh như vậy, tôi ngẩng đầu lên liền kéo cô
ta ngồi dậy luôn. Hơn nữa chấn động vừa rồi cũng khiến miệng nữ thi mở ra,
giúp tôi nhìn rõ cô ta đang ngậm trong miệng một vật gì đó.


Đạo Mộ Bút ký - Chương #19