02200059


Người đăng: benchanel

Tôi hét lớn một tiếng, theo phản xạ rụt tay lại. Trong bóng tối sờ phải thứ mà
mình không biết rõ chính là điều người ta ghét nhất, hơn nữa ngay khoảnh khắc
sờ phải bàn tay đó tôi lập tức nhận ra chủ nhân cái tay này chắc chắn đã chết,
bởi vì lớp da lạnh ngắt và bủng beo kia không hề có chút sức sống.

Tôi chợt nhớ ra trong người mình vẫn còn mấy ống giữ lửa, vội vàng đánh lên
một ống. Nương theo ánh sáng, tôi thấy một cái xác đang nằm đó, trên bụng có
một vết thương rất lớn, miệng vết thương lúc nhúc bọ ăn xác. Đám bọ ăn xác này
mỗi con đều lớn bằng bàn tay, màu sắc tuyền một màu xanh đen, thỉnh thoảng còn
có vài con bọ nhỏ hơn bò ra từ miệng và hai hốc mắt hắn.

Tôi cảm thấy buồn nôn, nhìn tình trạng phân hủy có thể kết luận người này đã
chết được khoảng một tuần, xem ra chính là kẻ xấu số trong đội ngũ trộm mộ
trước. Chẳng lẽ cũng vì hắn phát hiện ra cơ quan kia, cho nên mới phải chết ở
nơi này? Nghĩ đến đây, tôi vội vàng nương theo ánh lửa yếu ớt sắp tắt mà mò
tìm cục pin, lắp vào đèn mỏ, rốt cuộc đã sáng trở lại. Tôi thở hắt ra một hơi,
ông bán hàng nói đèn mỏ này có thể chịu được va đập hơn ba mét, xem ra cũng
không ngoa chút nào.

Có đèn, tôi chiếu một vòng xung quanh. Nơi này là một hầm ngầm hình vuông thô
sơ trống trải, bốn phía đều là những tảng đá đủ mọi hình dạng đắp lên tạo
thành vách tường. Trên tường có có rất nhiều hốc giống như lỗ thông khí tối om
om không biết thông đến nơi nào, thỉnh thoảng trong những hốc đó thổi ra từng
cơn gió lạnh.

Tôi lập tức kiểm tra cái xác kia, đó là một người đàn ông trung niên chừng bốn
mươi tuổi, phần bụng bị xé rách, xem ra là vết thương chí mạng. Ông ta mặc bộ
đồ rằn ri, túi áo căng phồng, tôi móc từ trong đó ra được một cái ví, bên
trong có ít tiền và một giấy kí gửi ở nhà ga. Tôi lại tiếp tục sờ, phát hiện
trên mặt khoá dây thắt lưng có một dấu chạm nổi, mặt trên khắc một dãy số:
02200059, ngoài ra không còn thứ gì có thể chứng minh được thân phận của ông
ta nữa.

Tôi lấy ví tiền của bỏ vào túi áo, định bụng sau khi thoát khỏi đây sẽ xem xét
kỹ càng một lượt.

Phong cách kiến trúc của nơi này rất giống cổ mộ thời Tây Chu, cũng có điểm
giống đường hầm thoát hiểm cá nhân. Tôi nghĩ không ai lại đi xây mộ chồng lên
mộ của người khác, có lẽ nơi này là do thợ xây mộ thời xưa làm ra để chừa
đường lui cho chính mình.

Thời cổ đại, đặc biệt là thời Chiến quốc, nếu anh phải tham gia công trình xây
dựng mộ huyệt của quý tộc thì coi như đã cầm chắc cái chết, không bị ép uống
thuốc độc chết thì cũng bị chôn sống cùng thi thể. Nhưng không nên xem thường
trí tuệ của nhân dân lao động, đại đa số thợ xây đều làm một đường hầm bí mật
cho mình để trốn thoát ra ngoài. Tôi dùng đèn quét một lượt, quả nhiên nhìn
thấy một miệng hang nhỏ hẹp phía trên vách tường, chỉ là miệng hang kia cách
mặt đất một khoảng khá cao, phía dưới có một cái thang gỗ đã mục nát từ lâu.
Ứớc lượng độ cao, xem ra tôi không thể nhảy lên tới nơi được. Đúng lúc này tôi
lại thấy một gương mặt đột ngột ló ra từ trong đường hầm.

Tôi nhìn kỹ, không khỏi mừng rỡ kêu lên: “Phan Tử! Là tôi!”

Phan Tử giật mình, cũng nhìn thấy tôi, nhưng anh ta không những không tỏ ra
vui mừng, ngược lại còn nhìn tôi như nhìn thứ gì rất đáng sợ, cơ hồ muốn ngã
khỏi đường hầm.

Tôi vẫn còn cảm thấy khó hiểu, Phan Tử đã đột ngột móc súng ra, họng súng chỉ
thẳng vào tôi. Thôi xong, chẳng lẽ Phan Tử lại xem tôi như bánh tông, lần này
thật sự là chết oan uổng! Tôi hét lớn: “Là tôi, Phan Tử! Mẹ kiếp anh định làm
gì?”

Nhưng Phan Tử giống như không hề nghe thấy, chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang
lên. Tiếng súng trong đường hầm vang vọng đinh tai nhức óc, viên đạn kia bay
qua sát rạt bên tai, không biết đã bắn trúng thứ gì sau lưng tôi. Chợt cảm
thấy một dòng tanh hôi bắn tung toé vào sau gáy, tôi quay ngoắt người lại, lập
tức nhìn thấy mấy con bọ ăn xác cỡ bự màu xanh đen bám trên tường, mấy cái
càng đằng đằng sát khí đang giương lên. Có vài con đã bò tới trần hầm trên
đỉnh đầu tôi, chỉ cách đầu tôi hơn mười phân.

Tôi định lui lại vài bước, cách mấy con bọ to lớn đó xa một chút, đột nhiên có
hai con bọ trên tường bật nhảy như lò xo, suýt nữa đã bám vào mặt tôi. Cùng
lúc ấy lại có hai tiếng nổ lớn, hai viên đạn bay qua đỉnh đầu, khiến hai con
bọ nổ banh xác giữa không trung, mặt tôi đều bị chất bầy nhầy của côn trùng
văng trúng. Lúc này, tôi nghe tiếng Phan Tử gọi: “Tôi sắp hết đạn rồi, mẹ nó
cậu còn đần ra đó làm gì, mau chạy qua đây!”

Có Phan Tử làm chỗ dựa, trong lòng tôi yên tâm hơn nhiều, vội vàng quay đầu bỏ
chạy. Phan Tử lại nổ súng, phỏng chừng bắn nổ thêm một con, lúc này tôi đã
chạy đến chân tường. Phan Tử vươn một tay xuống, tôi nhảy lên nắm tay anh ta,
cũng may vách đá này xù xì thô ráp, chân tôi có chỗ mượn lực, Phan Tử kéo một
cái tôi đã trèo thẳng lên. Còn chưa đứng vững, Phan Tử lại cầm lấy súng ngắn
giương lên ngay dưới đũng quần tôi, lại một phát súng, vỏ đạn văng ra trực
tiếp đánh trúng chỗ đó, tôi kêu thảm một tiếng, suýt chút nữa ngất xỉu, cũng
may còn đủ sức mắng: “Tiên sư anh, muốn hoạn tôi đấy à!”

Phan Tử mắng lại: “Cậu lắm chuyện quá, con gà nhép của cậu so với mạng đương
nhiên mạng quan trọng hơn rồi!”

Tôi đột nhiên phát hiện đèn mỏ đã không còn trên tay, quay đầu lại nhìn thì
thấy nó đã rơi lại bên dưới, xung quanh nguồn sáng bò lổm ngổm bọ ăn xác lớn
nhỏ đủ cỡ, đen sì sì một mảnh, không biết là từ chỗ nào bò ra. Tôi hỏi Phan
Tử: “Anh còn bao nhiêu viên đạn?”

Anh ta sờ sờ túi đựng đạn, lại móc ra một viên, không khỏi cười khổ: “Chỉ còn
một viên đạn quang vinh cuối cùng.” Lời còn chưa dứt, một con bọ ăn xác đã
nhảy lên thềm đá, hướng về phía chúng tôi phát ra tiếng “chii, chii”

Phan Tử dù sao cũng từng đi lính, bản lĩnh ứng biến không phải chuyện chơi,
trực tiếp trở súng thành chuỳ, cầm lấy nòng súng, lấy báng súng bằng gỗ làm
đầu chuỳ, thoáng chốc đã đập bẹp dí con bọ, đá bay xuống dưới. Nhưng đây chẳng
phải kế sách lâu dài, càng ngày càng có nhiều bọ bò lên, chúng tôi vừa đá vừa
đập mà vẫn bị vài con bò lên người, mấy cái chân có móc nhọn của chúng cào một
cái cũng đủ rách da.

Tôi nói với Phan Tử: “Chúng ta chạy thôi, nhiều bọ thế này căn bản không có
cách nào chống đỡ.” Phan Tử hỏi, chạy đi đâu? Tôi chỉ phía sau, nói: “Phía sau
nhất định là lối ra, anh nhìn đường hầm này xem, chắc chắn là do thợ xây thời
cổ dùng để thoát hiểm, chỉ cần chạy theo đường này, nhất định có thể ra được.”

Phan Tử mắng to: “Chết tiệt, cái lũ mọt sách như cậu cứ tưởng cái gì trong
sách cũng đúng hết. Tôi nói cho cậu biết, đường này tôi đã đi hết rồi, thực
chất nó là một cái mê cung, tôi vất vả mò được đến chỗ này mới đỡ hơn một tí.
Nếu bây giờ quay lại thì không biết còn phải đi lòng vòng đến lúc nào!”

Tôi giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ tôi đoán sai rồi, nhưng hoàn cảnh hiện giờ
cũng không cho phép ngẫm nghĩ thêm nữa. Mắt thấy đám bọ càng lúc càng nhiều,
tôi kêu to: “Dù vậy vẫn hơn ở lại chỗ này làm mồi cho đám bọ!”

Đúng lúc này, đột nhiên lại nghe tiếng lộc cộc, từ cửa ngầm bên trên có người
rơi xuống, đè trúng một đám bọ. Cú va chạm bất thình lình này khiến cho đám bọ
bị doạ dạt ra một khoảng, người nọ hùng hùng hổ hổ đứng dậy: “Cái mông của
ông, mẹ kiếp, đây là cửa khỉ gì, sao lại mở xuống dưới chứ.” Hắn cầm đèn pin
rọi bốn phía, kêu to: “Tiên sư nó! Cái quái gì đây! Đâu ra nhiều bọ như vậy!!”

Chúng tôi nhìn lại, thật đúng là oan gia ngõ hẹp, chẳng phải đây là tên mò
vàng lúc nãy ở mộ chính đã khiến chúng tôi giật mình một phen sao.

Mấy con bọ ăn xác nhanh chóng vây quanh hắn. Tên này cũng coi như lợi hại, lấy
đèn pin làm búa, gõ một cái là toi một con, nhưng căn bản không có tác dụng,
phút chốc sau lưng hắn đã bò đầy bọ. Hắn gào lên như heo bị chọc tiết, tay với
ra sau muốn gỡ đám bọ xuống. Lúc này, Phan Tử đột nhiên móc ra toàn bộ ống giữ
lửa trong người, châm hết lên, sau đó búng mình một cái nhảy xuống, tôi muốn
ngăn lại cũng không kịp.

Anh ta tiếp đất lăn một vòng, nhanh chóng lăn đến bên cạnh thằng cha kia. Đám
bọ ăn xác sợ lửa, từng con từng con toàn bộ nhảy ra xa. Nhưng ống giữ lửa căn
bản không phải là công cụ cháy lâu, hơn nữa vừa rồi một loạt động tác liên
hoàn, ngọn lửa đó đã trở nên yếu ớt. Phan Tử hét lên: “Bên cậu có còn hay
không!” Tôi sờ trong người, phát hiện chỉ còn sót lại vài cái, cắn răng một
phát, bụng nghĩ, mẹ nó, bất cứ giá nào cũng phải liều mạng. Liền học bộ dạng
tiêu sái của Phan Tử, nhún mình nhảy xuống dưới, đáng tiếc thân thủ không tốt,
lỡ sảy chân ngã dập mặt. Ống giữ lửa lại tuột khỏi tay, thoáng cái văng ngay
vào giữa đống bọ ăn xác. Phan Tử mắng to: “Tiên sư cậu, cậu định lấy mạng tôi
hay sao!”

Tôi vội vàng bò dậy, chạy đến bên cạnh bọn họ. Đám bọ ăn xác đó sợ nhất là
lửa, tạm thời cũng không dám xông lên, thế nhưng ánh lửa càng ngày càng yếu
ớt, vòng vây của bọn chúng cũng càng ngày càng nhỏ dần. Tôi không khỏi nuốt
một ngụm nước miếng, bụng nghĩ: “Coi bộ tiêu đời rồi.”


Đạo Mộ Bút ký - Chương #13