Người đăng: 009
Thành Thái Đức, bảy giờ tối.
Sau khi ăn cơm xong, Ngô Lâm kéo tay Đinh Liễn ra thao trường đòi học võ, kết
quả là bị bắt đứng tấn suốt một giờ, hai chân cậu sắp nhũn cả ra. Bên cạnh
Đinh Liễn cầm cây gậy bằng gỗ chỉ cần thấy cậu có ý muốn nghỉ ngơi là sẽ phang
lên người cậu một phát. Đinh Liễn tuy là yêu qúy người em trai này thật, những
hắn cũng không điên rồ tới mức nghĩ mình có thể đi kè kè bên cạnh bảo vệ cậu
suốt đời, giống như chiều nay, nếu không phải Ma Nghiêm tới kịp thì có lẽ đứng
bên cạnh hắn không phải là cậu em trai nữa, mà là một cái xác không hồn, nên
sau khi nghe Ngô Lâm đòi học võ, hắn rất là vui vẻ bắt cậu đứng tấn.
Hai cai đùi của Ngô Lâm bị Đinh Liễn đập cho sưng phù chỉ vì cậu lần đầu đứng
tấn
không đứng được lâu mà ngồi bệt xuống đất, một tên thân binh của Lưu Cơ chạy
lại chắp tay:
bẩm thế tử, tướng quân!
nói đi.
Đinh Liễn xuay người nhìn tên thân binh nói, Ngô Lâm không còn sức để đứng
nữa, bây giờ thấy ông anh quý hoá của mình không để ý liền lăn ra đất nằm
thẳng cẳng.
-Lưu tiên sinh nói là có quân tình khẩn cấp, nên sai thuộc hạ tới mời hai vị đến phòng nghị sự để bàn bạc.
Đinh Liễn nói xong liền xuay người lại đá một phát vào mông của Ngô Lâm.
-á! Anh nhẹ chân chút được không? Em sắp què dò rồi.
Ngô Lâm sắp khóc, đùa gì chứ hai cái mông của cậu đã ăn không biết bao nhiêu
gậy từ cái roi trong tay Đinh Liễn rồi, bây giờ còn bị hắn ra sức đá một cái
không đi đại phu là còn may.
-dậy đi! Việc quân khẩn cấp, em mà còn nằm đây nữa anh sẽ kéo đi luôn đấy.
Đinh Liễn mỉm cười nhìn cái thằng đang nằm dưới đất quằn quại mà rên rỉ như
mới làm xong việc gì đó.....
Ngô Lâm ngồi dậy, hai tay bám vào người Đinh Liễn ra sức đứng lên, cậu cố làm
làm cho Đinh Liễn thấy vẻ đáng thương của mình mong sao lần sau Đinh Liễn sẽ
nhẹ tay một chút. Đinh Liễn không thèm để ý, thấy cậu đã đứng thẳng mà hai
chân còn đang run cầm cập không nói một lời, dùng chân trái đá gạt vào hai
chân cậu. Ngô Lâm khó khăn lắm mới đứng lên được, giờ lại nằm thẳng cẳng xuống
đất, cậu khóc không ra nước mắt nhìn tên thủ phạm.
-đồ đàn bà! Có lẽ em nên đi theo Lưu tiên sinh học văn đi, ra trận mạc hãy để anh lo. Em không học được võ nghệ nếu cứ như thế này đâu.
Đinh Liễn nhìn cậu một cái, nói xong liền xuay người bỏ đi, mặc kệ cậu không
thèm quan tâm. Ngô Lâm không hiểu lời nói của anh mình, nên vẫn cười nham nhở
mà trả lời:
Đinh Liễn bỏ ngoài tai những gì cậu nói, đi thẳng đến phòng nghị sự, Ngô Lâm
bất đắc dĩ đành lôi cái thân xác thân tàn, ma dại của mình đi theo.
o0o
Phòng nghị sự.
Bây giờ đã ngồi đủ năm người quanh cái bàn. Lưu Cơ nhìn Ngô Lâm một cái, rồi
cầm quyển sách lên đưa cho cậu.
Ngô Lâm tiếp nhận quyển sách, mở ra nhìn những chữ của người Hán, lật lên lật
xuống xem không hiểu bèn ném cho Đặng Dung nói:
anh hãy đọc lên cho mọi người cùng nghe.
tuân lệnh!
Đẫng Dung cầm sách lên mở ra nhìn.
-trong trận chiến vừa xảy ra chiều nay, quân ta chém giết hơn ba nghìn kỵ binh người Hán, bắt được tù bin sáu trăm người và trấn nam tướng quân Ngũ Vân Thiệu, thu được hơn hai nghìn con ngựa còn sống khoẻ mạnh, hơn một nghìn xác ngựa chết đã được mang về làm lương thực cho quân đội. Bên ta tổn thất gần hai trăm hổ vệ dưới trướng Ma tướng quân và gần chín trăm bộ binh, trong doanh thương binh còn gần năm trăm người đang chờ cữu chữa, ba mươi chiếc chiến xa bị phá huỷ hoàn toàn.
Sau khi Đẫng Dung đọc xong, mọi người liền nhìn về phía Ngô Lâm khiến cho cậu
không biết phải làm sao, sau một lúc xoay sở đầu cậu liền bốc ra một ý nghĩ.
Cậu liền đứng lên, nhìn mọi người một vòng rồi nói:
lần này đại chiến! Chúng ta có thể chiến thắng đều dựa vào sự dũng mãnh của
Ma tướng quân và chỉ huy tài ba của Đinh tướng quân cùng các tướng sĩ liều
chết chiến đấu. Đặc biệt là Lưu tiên sinh, nếu không phải tiên sinh bảo chúng
ta đào những cái hố dưới lòng đất để quân sĩ vào trong nguỵ trang mai phục thì
khó có thể thắng nổi, công của tiên sinh là lớn nhất, ta sẽ ghi công đầu cho
tiên sinh chờ sau khi đánh trận song ta sẽ bẩm báo lên vua, để ngài khẻn
thưởng toàn bộ tướng sĩ.
đa tạ thế tử!
Mọi người cùng đồng thanh trả lời, trong lòng thì cũng không có bao nhiêu hy
vọng tên thế tử một chữ bẻ đôi cũng không biết này có thể đến lúc đó có còn
nhớ báo lên vua không, hay là gặp vua rồi lại ấp a, ấp úng run như cầy sấy thì
mọi công lao có to tới đâu cũng chỉ là sông đổ biển.
-đúng rồi! Không phải tiên sinh nói có quân tình khẩn cấp sao? Mau nói ra để mọi người cùng bàn cách giải quyết.
Đinh Liễn nhìn Lưu Cơ nói, Lưu Cơ một tay vuốt râu dê một tay giở bức thư ra
nói:
theo tin tức hạ quan nhận được, mười vạn quân Hán do Dương Kế Nghiệp chỉ
huy đánh vào Lạng Sơn bị tiền Ngô vương Ngô Quyền đánh bại, Dương kế Nghiệp và
ba người con trai tử trận. Hiện tại còn gần hai vạn quân do con trai thứ bảy
của hắn là Dương Diên Chiêu nắm quyền đang quyết chiến với tiền Ngô vương tại
biên giới. Vua Hán sau khi nghe tin cửa biên giới ở Cao Bằng đã mở nên không
quan tâm nữa mà phái Quách Khản dẫn theo bảy vạn bộ quân đi sang giúp Dương
Diên Chiêu, chỉ để lại Cam Ninh cùng ba vạn thuỷ quân đánh phá Cao Bằng.
Dương Kế Nghiệp! Dương Diên Chiêu sao?
Nghe Lưu Cơ nói song, Ngô Lâm không khỏi vui mừng. Dương Kế Nghiệp từng được
gọi là " Dương Vô Địch " đánh cho người Liêu phải bỏ chạy thục mạng, vậy mà
kiếp này lại bị Ngô Quyền đánh bại, phải uất hận nằm lại biên giới Việt - Hán.
Cậu cũng rất là hiếu kỳ với Dương gia bát lang, nhưng không ngờ đã có ba tên
tử trận.
Đặng Dung nhìn Lưu Cơ hỏi, tương lai danh tướng không đơn giản, có thể nắm bắt
từng ý trong lời nói của người khác, đâu như Ma Xuân Trường vừa nghe đến đánh
trận là xoa tay hằm hè, râu tóc dựng ngược lên.
Lưu Cơ kiên quyết nói.
Đinh Liễn vội vàng hỏi lại.
Lưu Cơ nhìn Đinh Liễn gật đầu, Ngô Lâm có được hai người này, tương lai nếu
cậu không phải là kẻ phá gia chi tử thì nhất định có thể tạo nên một sự nghiệp
vang dội.
Đinh Liễn nghi ngờ hỏi lại.
Lưu Cơ gật đầu, trong ánh mắt mê man khó hiểu của Đinh Liễn va Đặng Dung, hắn
đứng lên bước đến trỗ giã sách lấy một tấm bản đồ, rồi về ngồi lại trỗ cũ. Lưu
Cơ mở tấm bản đồ ra, chỉ vào một đoạn hai con sông nối liền vào nhau mà nói:
đây là ngã ba sông khoang và sông Bằng, mấy ngày trước tôi đi qua đây dạo
chơi nhìn thấy nơi này rất thích hợp cho phục binh, hai bên bờ đều là những
khu rừng rộng lớn, dưới sông lau sợi lại nhiều. Thủy binh ta đều là những
người từ nhỏ lớn lên trên các con sông, giỏi bơi lội, chỉ cần xắp sếp ba trăm
lính mai phục dưới đáy sông, chờ thuyền địch tới dùng dây thừng buộc các
thuyền giặc lại với nhau, hai bên bờ bộ binh dùng tên lửa bắn lên thuyên thì
sau đó quân ta đổ ra đánh nhất định có thể thắng, gió mùa này thổi ngược, chỉ
cần một thuyền bốc cháy thì những thuyền còn lại cũng sẽ cháy theo.
tốt, trận này chúng ta sẽ đánh như vậy.
Ngô Lâm nói.
Đinh Liễn!
có mạt tướng!
anh hãy trọn ba trăm người giỏi bơi lội đi đến ngã ba xuống đáy sông đợi
địch đến rồi buộc chúng lại với nhau!
tuân lệnh!
Nhìn Đinh Liễn đứng dậy, bước ra khỏi phòng nghị sự Ngô Lâm tiếp tục:
Đặng Dung!
có mạt tướng!
Đặng Dung vội vàng đứng lên.
anh hãy dẫn theo môt nghìn bộ binh và một nghìn thủy binh mai phục sẵn hai
bên quanh khu vực chúng ta chỉ định đón đánh quân Hán, khi thấy ba hồi trống
nổi lên, hay cho quân dùng mũi tên được đốt cháy bắn về phía địch!
tuân lệnh!
Đặng Dung cũng đi ra khỏi phòng.
Ma Xuân Trường!
có mạt tướng!
anh hay dẫn theo một nghìn thủy binh dùng thuyền nhỏ đi dụ địch, vừa đánh
vừa lui kéo chúng đến ngã ba sông khoang!
tuân lệnh!
Ngô Lâm quay sang nhìn Lưu Cơ nói:
Lưu Cơ cười nhàn nhạt gật đầu đứng dậy đi theo Ma Xuân Trường ra ngoài, trong
phòng chỉ còn lại Ngô Lâm một người buồn rầu ảo não.
Cậu thở dài thườn thượt tự hỏi.