Đại Chiến (1)


Người đăng: 009

-Ma Xuân Trường!

Ngô Lâm quay sang nhìn vị Ma tộc thần tướng đang ngồi cạnh mình mà gọi.

-có mạt tướng!

Ma Xuân Trường đứng lên chắp tay trả lời.


  • anh hãy dẫn theo năm trăm hổ vệ đi trước, đến núi Đại Ngoan tìm một trỗ có
    thể đủ cho năm nghìn binh lính mai phục mà không dễ nhìn thấy.

-tuân lệnh!

Ma Xuân Trường bước ra khỏi phòng nghị sự mà không cần hỏi lý do vì sao. Hổ vệ
từng là đội quân tinh nhuệ nhất dưới tay Ngô Xương Văn, nhân số vừa đủ một
nghìn người, do hổ vệ tướng quân Ma Xuân Trường chỉ huy. Phụ trách bảo vệ an
toàn cho Ngô vương, họ được trang bị tốt nhất trong quân đội vùng Cao Bằng
này, lại là đội kỵ binh duy nhất trong tay Ngô Lâm nên cậu đành để họ đi làm
nhiệm vụ vậy. Trong trận chiến đô thành của Ngô vương, hơn bốn trăm người đã
tử trận, chỉ còn lại năm trăm sáu mươi lăm người còn sống sót đi theo Ma Xuân
Trường.


  • Đinh Liễn! Anh hay chỉ đi tập hợp năm nghìn bộ binh, chúng ta sẽ suất phát
    theo sau. Còn Đặng Dung phụ trách giữ thành, Lưu tiên sinh ở lại trợ giúp.

Sau khi Ma Xuân Trường đi ra ngoài cậu tiếp tục phân phó.

-tuân lệnh!

Ba người cùng chắp tay sau đó đi ra ngoài.

o0o

Trong một khu rừng khá là bằng phẳng, một đội kỵ binh đang hành quân vô cùng
vội vã, tiếng ngựa thở dốc vì mệt vang lên xen ké với tiếng bước chân của mấy
nghìn con ngựa. Đội kỵ binh đều mặc áo đỏ, giáp da trâu, cầm theo những lá cờ
bên trên viết chữ Hán, một lá cờ được treo lên cao nhất có ghi chữ "Ngũ " bay
phấp phới trong gió.

Bên dưới lá cờ, một viên tướng trẻ tuổi, không để râu, mặc giáp vàng, cầm
trong tay một cây trường thương dài ba mét, cưỡi con ngựa tốt tìm kiếm từ Tây
Lương phóng như bay dẫn đầu đoàn kỵ binh. Hắn chính là trinh nam tướng quân
Ngũ Vân Thiệu, năm nay hai mươi sáu tuổi, dựa vào một thân võ nghệ cao cường,
từ khi mười tám tuổi đã đánh cho sơn tặc nghe danh phải bỏ chạy từ xa, Quách
Khản quý tài nằng nên xin vua Hán cho hắn đi theo xâm lược Đại Việt.

Một tên thám báo từ phía trước phi ngựa chạy đến bễn cạnh hắn.


  • bẩm báo tướng quân! Phía trước năm dặm là núi Đại Ngoan, muốn đi qua thì
    phải băng qua núi.


  • trong núi có đường không?


Ngũ Vân Thiệu nhìn hắn hỏi.


  • bẩm! Có, đường đi thông suốt qua khỏi rừng. Nhưng mà...


  • nhưng mà cái gì? Cứ nói, đừng ấp a ấp úng nữa.


Đại quân đang bận hành quân mệt tối mắt tối mũi, hắn thân là tướng chỉ huy
cũng không rảnh mà lảm nhảm cùng tên thám báo.


  • Phía bên kia là một vùng đất bằng phẳng rông hơn năm mươi dặm, thuộc hạ sợ
    có phục binh.

Tên thám báo vội vàng chả lời.


  • mấy ngày trước trúng ta đánh vào thành đô của Ngô vương mới chỉ có một
    nghìn kỵ binh. Ngươi nói bên kia là vùng đất bằng phẳng không có kỵ binh trúng
    lấy gì phục kích năm nghìn thiết kỵ của ta.


  • dạ! Là thuộc hạ đa nghi, mong ngài trách phạt.


Tên thám báo khúm núm xuống ngựa quỳ xuống đất.


  • thôi! Chúng ta còn bận đi đánh trận, ngươi cũng chỉ vì nghĩ cho đại quân
    thì có tội gì? Đi làm nhiệm vụ tiếp đi.

Ngũ Vân Thiệu cũng không phải loại không nói lý, bây giờ lại đang bận nên hắn
cũng mặc kệ.

-tuân lệnh! Tên thám báo phi lên ngựa, soay đầu ngựa ra đằng sau, phóng đi trước.


  • tiếp tục lên đường!

Ngũ Vân Thiệu hét lớn ra lệnh, phi ngựa đi trước. đại đội kỵ binh vội phóng
ngựa chạy theo sau.

o0o

Trong một khu rừng, Ngô Lâm đứng trên chiếc chiến xa do hai con ngựa kéo, được
phủ một lớp cỏ xanh che dấu, tay cầm trường thương, eo đeo chiến đao, mặc
giáp. tuy cơ thể này không khoẻ được bằng kiếp trước của cậu, trên người đeo
nhiều thứ như vậy sẽ khá là nặng đối với một tên công tử, nhưng cậu không thể
không cố chịu đựng.

Bên cạnh của cậu, một trăm xe chiến xa khác xếp hàng ngang kéo dài cả một nửa
khu rừng. Trên chiến xa đều đứng hai người, một lái xe và một bắn tên, chỉ có
xe của cậu là ngoại lệ, vì cậu không biết bắn cung nên đành cầm trường thương.
Vốn dĩ cậu định cưỡi ngựa, ai dè ngựa thời này đến cả cái yên lẫn bàn đạp cũng
toàn làm bằng gỗ chất liệu sơ sài, không cẩn thận ngã trổng mông vẹo cổ thì
toi.

Nên cậu đành ngậm ngùi ngồi trên chiến xa xung phong đi đầu, Đinh Liễn ra sức
ngăn cản cậu cũng không chịu nghe.

Lộc cộc.... Lộc cộc!

Bỗng tếng võ ngựa vàng như sấm không ngừng truyền đến bên tai cậu.

-đến rồi!

Ma nghiêm ngồi trên lưng ngựa đứng phía sau cậu lớn giọng nói, hắn phấn khích
mà đưa thanh chiến đao trong tay lên, lè lưỡi mà liễm lưỡi dao sắc bén lạnh
như băng. Trước đây hắn là đội trưởng thân binh của Ma Xuân Trường, sau khi
Ngô Lâm lập số lẽ sáu mươi lăm người của đội hổ vệ làm thân binh cho mình, Ma
Xuân Trường vì lí do không ai bảo vệ được cho cậu mà để Ma Nghiêm làm thân vệ
cho cậu. Võ nghệ của Ma Nghiêm còn không bằng cả Đặng Dung, cùng lắm thì chỉ
hơn kiếp trước của Ngô Lâm một chút mà thôi.

o0o

Đinh Liễn đứng trên một ngọn núi cao có thể quan sát hết tình hình ở phía
dưới, sau khi thấy Ngũ Vân Thiệu và đám kỵ binh nhà hán chạy ra khỏi khu rừng,
vôi vàng dơ tay ra hiệu. Một tên thân binh vội đi lên đứng sát vách, giơ tay
cầm cây cờ màu vàng lên phất ba vòng.

Ma Xuân Trường và năm trăm hổ vệ kỵ binh đang năm dưới đất cách trỗ kỵ binh
người Hán hơn sáu trăm mét, được phủ một lớp cỏ xanh lên người thấy vậy vội
vàng đứng lên, nhảy lên lưng ngựa. Ma Xuân Trường lớn giọng gào:

-các anh em. Xông lên! Báo thù cho Ngô vương!

Một mình hắn đầu tàu gương mẫu vác cây roi sắt nặng gần bốn mươi cân ra roi
đánh ngựa chạy như bay về trỗ Hán kỵ. Đám hổ vệ sau lưng hắn tuy không có kỹ
thuật cưỡi ngựa cao siêu như chỉ huy của mình, nhưng họ cũng ra sức mà cho
ngựa chạy đuổi theo, miệng không ngừng kêu gào:


  • giết!


  • giết!


Kỵ binh nhà Hán quá bất ngờ với sự xuất hiện của kỵ binh Đại Việt, lại phải
hành quân cả ngày mệt mỏi, khoảng của hai bên lại quá gần nên họ không kịp lập
trận hình. Ngũ Vân Thiệu chỉ có thể trơ mắt nhìn tên mãnh tướng Đại Việt dẫn
theo đám kỵ binh vũ trang đến tận răng xông vào chém giết đám kỵ binh dưới
trướng mình. Kỵ binh nhà Hán tuy tinh nhuệ, nhưng họ lại là khinh kỵ binh, chỉ
trang bị vũ khí và áo giáp nhẹ để đi đường, có một ngày hành quân vất vả mệt
mỏi thì làm sao trống lại được đám trọng giáp kỵ binh với tinh thần phấn trấn
sát khí ngập trời của Đại Việt được.

Ma Xuân Trường đi trước mở đường, cây roi sắt trong tay hắn tuỳ ý đập quyét
xung quang, roi đi đến đâu người chết đến đấy, không ai đỡ nổi một hiệp, kỵ
binh nhà Hán sợ hãi muốn xuay người bỏ chạy mà đông qúa không giành giật nổi
đường chạy, mấy chục tên vì giành giật mà ngã xuống đất bị võ ngựa của người
nhà dẫm cho nát như tương.

Đám hổ vệ thấy tướng quân của mình dũng mãnh như vậy càng hăng máu, ra sức đâm
chém.

Đĩnh Liễn đứng trên cao thấy Ma Xuân Trường đã đánh sập trận hình hỗn loạn của
Ngũ Vân Thiệu vội cho đánh trống thu quân. Ma Xuân Trường không tình nguyện
thu quân mà vẫn phải lui, trước khi rút hắn còn tùy tiện bẻ một đoạn thương
của kẻ địch ném thủng cổ một tên kỵ giáo úy người Hán.

Lúc đi vào oai phong dũng mãnh, khi về cũng không kém là bao, cây roi sắt được
Ma Xuân Trường cắm vào yên ngựa, mũi chỉ thẳng phía trước kéo theo ba bốn cái
xác không hồn bị đâm thủng ngực, hai tay bắt hai tên kỵ binh người Hán làn vũ
khí mà quất nhữn kẻ giám cản đường. Toàn thân hắn đều la máu tươi, không biết
là của người Hán hay là của bản thân, trông hắn không khác gì diêm vương đòi
mạng trên chiến trường.

Sau khi hơn ba mươi phút, trận hình của kỵ binh nhà Hán cũng đã lập lại được,
nhưng Ma Xuân Trường và hổ vệ đã thoát ra khỏi, bỏ lại phía sau hớn tám trăm
cụ thi thể.

o0o

Ngô Lâm ngồi trên chiến xa nhìn cảnh thảm thiết trên chiến trường mà đơ hết cả
người, tên Ma Xuân Trường thể hiện khác nào một chiếc xe tăng đối đầu với đám
bộ binh chỉ trang bị súng trường.


  • rốt cuộc Ma Xuân Trường có còn là con người nữa không vậy?


Đảo Loạn Đại Việt - Chương #6