Người đăng: 009
Từ khi Tùng bóp cò súng, ý thức của cậu chìm vào trong vô tận bóng đêm. Điều
đáng sợ là ý thức của cậu vẫn tồn tại, trong bóng tối đen như mực cậu chỉ thấy
sự âm u và ...âm u, không có được một sự cảm giác nào cả, tay, chân giống như
không còn tồn tại, không ngửi thấy được mùi máu tánh nồng của con người nữa,
cũng không còn nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết của cảnh sát cơ động và mấy
tên lâu la xa hội đen nữa.
Trong ý thức của Tùng giờ chỉ còn lại những ký ức từ khi cậu hiểu chuyện và
đến khi cậu bóp cò súng, chúng đi qua đi lại trong ý thức giống như một bộ
phim quay lại cuộc đời cậu vậy, chúng đi đi lại lại như không biết mệt mỏi.
o0o
Không biết đã qua bao lâu, có thể là một tháng, hai tháng hay một năm, hai năm
hoặc có thể là một trăm năm. Ý thức của Tùng tồn tại vẫn không phai mờ, lúc
đầu cậu cứ nghĩ có thể chỉ là mình vừa mới chết nên ý thức vẫn còn tồn tại,
chỉ cần vài phút là sẽ biến mất. Nhưng không, cậu đã sai lầm. Sai hoàn toàn, ý
thức của cậu không hề biến mất, nó vẫn quay đi quay lại cái bộ phim mang tên
trí nhớ.
Một con người nếu chỉ xem cùng một bộ phim suốt cả ngày thì sẽ đâm ra chán
ngấy, còn cậu đã phải xem đi xem lại không dưới nghìn lần. Nhưng cậu không hề
cảm thấy nhàm chán chút nào, việc xem đi xem lại một thứ gì đó sẽ giúp ta có
thể tìm ra được sự hoàn hảo và những thứ sai lầm của nó. Việc này cũng giống
như giảng một bài toán vậy, xem một lần ta không hiểu, xem hai ba lần ta có
thể hiểu ngay và xem lại vài lần ta sẽ tìm ra được nhiều cách giải khác nhau.
Tùng từ trong đoạn quá khứ của mình mà tim ra được rất nhiều điều tốt lành về
bản thân như: khi còn bé cậu biết yêu qúy và chăm sóc cho mấy đứa em cùng họ
hàng, khác bố mẹ. Biết chia sẽ với cô bé cùng tuổi chơi thân với nhau như vợ
chồng từng miếng bim bim, vậy mà khi lớn lên lại xa lánh nhau vì lí do rất là
củ chuố " mày bỏ đi không chịu chơi trò vợ chồng với tao như hồi bé ".
...vvv..vvv và nhiều điều khác.
Tùng cũng sắp phát điên rồi, tuy nói xem phim mãi không chán, nhưng con người
cũng có giới hạn của con người, và khi họ vượt qua cái giới hạn đó, họ sẽ chìm
vào một nỗi sợ hãi vô tận. Lúc nãy khi xem lại đoạn trí nhớ, cậu có thấy cảnh
mình ngồi xem một bộ phim, cậu không nhớ tên phim là gì, chỉ na ná thấy đúng
một đoạn, thằng diễn viện phụ tranh người yêu với vai chính, bất cẩn bị tai
nạn giao thông nên phải sống trong đời sống thực vật.
Cậu vô cùmg sợ hãi, nếu bản thân mà cũng bị sống trong đời sống thực vật suốt
nửa đời còn lại thì sẽ ra sao, hàng trăm, hàng nghìn câu hỏi liên tiếp suất
hiện trong đầu cậu:
liệu bố, mẹ mình có còn chăm sóc cho một thằng con bất hiếu này không?
anh, em, bạn, bè của mình có lãng quyên cái thằng bạn máu liều này không?
cái con bé hồi nhỏ hay chơi trò vợ chồng với mình, liệu nó có ân hận vì năm
xưa bỏ tao chỉ vì tao bận đi lập nghiệp không thể chơi trò vợ chồng với mày
hay không? À quyên mày đã lấy chồng khi tao vừa mới bước chân vào đời để đi
lập nghiệp, mày lấy chồng khi tuổi đời còn quá trẻ. Một bé gái mười lăm, mười
sáu tuổi như người ta thì ăn, chơi học hành còn mày: gia đình tử tế, có của ăn
của để mà nỡ quên lời hứa năm xưa " sau này lớn lên, dù mày có nghèo tới đâu
tao vẫn sẽ lấy mày làm chồng " để rồi mày bỏ học lấy chồng sớm. Hai năm qua
tao không về rồi, cũng không một thông tin gì về mày, không biết mày có tảo
hôn giống mấy chị trong làng không nữa?
Liệu có phải hàng ngày nằm nghe chú Hùng kể lề về việc Hương đi với thằng
này, thằng kia không?
Nghĩ tới đây lòng cậu lại đau nhói, cậu yêu cô ấy thật lòng tuy hai người chưa
là gì cả, nhưng đã là một thằng đàn ông mà có chim không phải chỉ dùng để đứng
đái ngoài đường, thì sẽ thấy bực mình khi người mình thầm yêu lại đi với thằng
khác, cậu không nhịn được mà chảy nước mắt lăn vào lỗ tai.
Bỗng cậu giật mình.
-không phải trong google có ghi người thực vật không có lấy một tí cảm giác nào sao? Sao mình lại cảm giác được nước mắt đang chảy trên mặt nhỉ?
Tùng vội vàng thử cử động bàn tay của mình, cậu vui mừng khi phát hiện mình có
thể cử động được cả cái bàn tay của mình. Cậu cố gắng mở mắt ra, hiện tại cậu
không còn sợ mình thành người thực vật nữa.
Sau một lúc vất vả, cậu cũng đả mở mắt ra được, thứ đầu tiên cậu nhìn thấy
không phải là tường trắng của bệnh viện, cũng không phải là cô hotgril nằm
dưới chân giờng ngủ vì lo cho cậu như các anh em trong thế hế 9x thường kể.
Thứ cậu nhìn thấy là một con khỉ đột, không! Không phải khỉ đột mà là một tên
người lai tinh tinh. Tên này người cao to đứng lù lù bất động như một con gấu
đen, mặt đen như than, râu quai nón xum xuê, mặt béo tốt, không khác Trương
Phi là bao nhiêu. Khi thấy Tùng tỉnh dậy, tên này quỳ một gối xuống đất chắp
tay lại với nhau dùng cái giọng oang oanh như truông kêu mà nói:
Sau khi nói song tên này còn đập cái đầu béo như heo của mình xuống đất ba cái
kêu bộp bộp. Tùng chết lặng nhìn cảnh trước mặt, ai mà có thể nghĩ, vừa tỉnh
lại thì gặp việc như vậy, dưa vào cái bộ não chín năm ngồi trên giảng đường
thì làm sao phản ứng kịp được. Cậu đành ngồi yên nhìn cái tên đang quỳ mà hỏi:
Trong những năm lăn lộn trên giang hồ, cậu cũng học được cái kính trên nhường
giưới của giới xã hội đen, nên trước khi xác định mình đang ở đâu, thì không
nên hổ báo. Lỡ cái thằng gấu đen này nổi điên chỉ vì mình hổ báo mà cho ăn
hành thì mệt, nhìn tên thân cao gần hai mét, bắp tay không cần gồng lên mà đã
to bằng đùi của cậu thì có thể hiểu cái thằng này là lực sĩ rồi.
Tên gấu đen nghe cậu hỏi vậy cũng không giấu diễm mà đáp:
mạt tướng là Ma Xuân Trường, hổ vệ tướng quân, trước khi Ngô vương về trầu
trời đã cho mạt tướng đến bảo vệ thế tử, còn đây là phủ tạm thời của thế tử.
Thế tử là gì vậy?
Cậu vô cùng hiếu kỳ, cái tên Ma Xuân Trường này cứ mở miệng ra là một câu thế
tử hai câu thế tử, rốt cuộc nó là cái gì ? Ma Xuân Trường ngẩng mặt nhìn Tùng
từ trên xuống dưới một lượt, há mồm lẩm nhẩm:
Ma Xuân Trường dùng cái giọng lí nhí nhất của mình mà tự nói, nhưng cái giọng
lí nhí của hắn chả khác gì người bình thường nói chuyện, lọt hết vào tai của
Tùng, cậu nghe thấy hắn nói vậy thì càng tò mò hơn cái chức thế tử này nên
nhìn tên họ Ma không chớp mắt.
Tùng đang đau đầu vì không biết mình đang ở đâu đây, hiện tại nghe Ma Xuân
Trường hỏi gật đầu lia lịa như gà mổ thóc, bỏ qua sự tò mò về cái chức thế tử
mà nhìn tên họ Ma nói:
Ma Xuân Trường là kẻ tính nóng như lửa, thẳng thắn, ngay thẳng nay nghe Tùng
nói vậy không ngần ngại mà kể lại sự tích của chủng tộc Bách Việt cho cậu nghe
một lần.
o0o
Sau hai giờ ngồi trên giường nghe Ma Xuân Trường dùng giọng hổ gầm kể truyện,
tai Tùng gần như thông đến não, cũng may bây giờ đã hết truyện nếu không chắc
cậu sỉu tại trỗ mất. Cậu cho chân xuống khỏi giờng, đứng lên bước về phía Ma
Xuân Trường dùng hai tay nâng người hắn dậy, cũng may Ma Xuân Trường hiểu ý
đứng lên theo, nếu không cậu có dùng hết sức cũng khó mà nâng cái tên nặng một
trăm cân này, Tùng nhìn Ma Xuân Trường nói:
anh không có tội, nếu anh mà không đến kịp chắc bây giờ đầu tôi đã treo
trên cổng trại đám Hán tặc rồi.
bây giờ anh hãy đi tập hợp toàn bộ binh lính lại, chúng ta nhất quyết phải
trặn lại đám Hán tặc, không thể để chúng vào sâu đất nước được, nếu không sẽ
có hàng trăm, hàng triệu người Việt sẽ phải chết dưới võ ngựa của chúng mất.
-Mạt tướng lĩnh lệnh.
Ma Xuân Trường lớn tiếng trả lời, hắn ta vô cùng căm ghét người Hán, nếu hôm
nay Tùng vì sợ giặc mạnh mà đầu hàng theo chúng thì hắn sẽ không sợ người đời
phỉ nhổ mà tự tay chém đầu của cậu tế vong hồn Ngô vương và hàng nghìn anh
hùng, người dân đất Việt đã nằm xuống vì trống lại giặc xâm lăng, để tỏ rõ
lòng trung quân báo quốc của mình.
Nhìn Ma Xuân Trường xuay người đi ra ngoài mà tâm trạng của cậu vô cùng nặng
nề, kiếp trước cậu sống chỉ vì muốn trả ơn cho lão Hùng, và báo hiếu bố, mẹ
việc trả ơn thì cái chết thay cho lão Hùng coi như xong, còn việc báo hiếu thì
không thể thực hiện được nữa. Kiếp này gáng nặng trên vai của cậu còn nặng nề
hơn kiếp trước gấp ngàn lần, nợ nước, thù nhà và hàng triệu con dân người việt
ở Cao Bằng đang chờ hiệu lệnh của cậu để vác quốc, xẻng ra đập nhừ xương đám
lính nhà Hán đóng ở biên giới Việt-Hán chuẩn bị xâm lược Đại Việt.
Theo lời kể của Ma Xuân Trường thì bây giờ tên của cậu không phải là Nguyễn
Văn Tùng nữa, hiện tại cậu mang tên Ngô Lâm, con trai của hậu Ngô vương, Ngô
Xương Văn. Cậu là thế tử chuẩn bị kế nghiệp chức hậu Ngô vương, mấy ngày
trước, quân Hán đánh vào Đô Thành, Ngô vương tử trận, Vương phi thuẫn tiết tự
tử theo chồng, mãnh tướng Ma Xuân Trường và Đinh Liễn dựa theo di chỉ của Ngô
vương liều chết bảo vệ thế tử thoát ra khỏi Đô Thành. Trên đường tháo chạy, Ma
Xuân Trường dẫn quân chặn hậu, Đinh Liễn phải ứng chiến với phục binh do Từ
Đạt mai phục từ trước nên không thể Chú ý đến Ngô Mãnh. Một giáo úy quân Hán
tên là Sử Đại Nại phi ngựa vác đai đuổi chém Ngô Lâm. may mà Ma Xuân Trường
đợi lâu không thấy truy binh nên vội đuổi theo mới cứu được Ngô Lâm thoát
chết, nhưng bị thương nặng nên không qua khỏi tối qua và Tùng đã chiếm lấy
thân xác của tên thế tử này.
Có rất nhiều điều để Tùng, à phải gọi là Ngô Lâm rồi, quá khó hiểu, như quốc
gia này tên là Đại Việt mà vua lại lấy hiệu là Hùng Vương, năm xưa vì trống
lại ách đô hộ nhà Hán mà trận Bạch Đằng nổ ra do vua lãnh đạo, mà lại có Tây
sơn tam Kiệt, tiền Ngô vương Ngô Quyền..vvvv.. Ra chợ giúp.
Lại còn sáu mươi ba tỉnh thành ở thời đại này như bây giờ Ngô Lâm là hậu Ngô
vương đóng đô ở Cao Bằng, mà tiền Ngô vương Ngô Quyền đóng đô ở Lạng Sơn, phụ
vương quá cố chưa gặp mặt lần nào của cậu lại là em trai của Ngô Quyền khiến
cho đầu óc của cậu rối bời.
-Cũng may lão cha quá cố còn để lại hai viên mãnh tướng cho mình làm giống.
Cậu nhếc mép cười mỉa mai, liệu một thằng mới học hết lớp chín, không hiểu một
chút binh pháp nào có thể sống được ở cái nơi hỗn loạn gần giống sử Việt mà
lại khác một trời một vực này không? Liệu các vị vua khai quốc ở thế giới của
cậy, bây giờ sinh ra trong thế giới này có lại tạo ra những sự vĩ đại nào nữa
không?
Ngô Lâm quỳ xuống đất khóc một trận thật to, dù sao bây giờ cũng không có ai
bên cạnh, cậu có thể thoải mái mà phát tiết những gì chịu đựng suốt mấy năm
qua, con người có kẻ hèn hạ sợ chết, có những kẻ miệng bô bô kêu không sơ,
nhưng khi đối mặt với cái chết thì sự ham muốn được sống mà họ cố giấu trong
tâm bốc lên mạnh mẽ. Sống chết có số, không ai có thể làm trái lại quy luật tự
nhiên, chỉ mong có được một ngày hưởng trọn niềm vui mà một con người cần có
thì có chết cũng không chút hỏi tiếc.
Hiện tại Ngô Lâm đã không thể hưởng niềm vui đó thì lựa trọn duy nhất của cậu
là được khóc một trận thật to, sau khi khóc song ta lại đứng lên làm một thằng
đàn ông mạnh mẽ, cưỡi ngựa vác đao chỉ thẳng hướng kẻ thủ mà lớn giọng quát: