Bạch Y Tướng Quân


Người đăng: 009


  • Ma tướng quân, có chuyện gì hãy đứng lên rồi nói._ Ngô Lâm nhìn Ma Xuân
    Trường nói.

Nghĩ gì thì nghĩ, dù sao Ma Xuân Trường cũng đã từng cứu thân xác cố chủ, nếu
không có hắn thì tên Ngô Lâm đã đầu người hai nơi thì cậu làm sao trọng sinh
vào thân xác này được, là người thì nên hiểu biết một chút, có ân báo ân, có
oán báo oán. Nếu lấy ân báo oán thì đó không còn là một tên dân chém thuê nổi
tiếng với cái tên Nguyễn Văn Tùng đã từng làm mưa làm gió khắp đất Hà Nội. Cậu
tuy không được học hành tử tế, nhưng ít nhất vẫn hơn những kẻ tiểu nhân vong
ân phụ nghĩa, trong những năm bôn ba nơi đất khách quê người thì việc đối nhân
xử thế đã không còn xa lạ. Nếu cậu muốn, thì việc lật đổ lão Hùng dễ như trở
bàn tay, nhưng cậu không làm vậy không phải vì người con gái cậu yêu thương,
mà là vì cậu nợ ông ấy nên cậu không muốn làm vậy mặc dù kinh tế gia đình khá
là khó khăn.


  • mặt tướng tội lớn, tự tiện chửi chủ trước mặt ba quân tướng sĩ, ghe ghét đố
    kỵ người tài muốn nhập vào dưới trướng thế tử, nổi loạn trước mặt ba quân,
    Đinh tướng quân khuyên can không nghe còn cùng ngài ấy đánh nhau. Nay mặt
    tướng đã biết sai, tự biết chết không hết tội, nhưng đại địch trước mặt, thế
    tử lại thiếu người giúp sức, mặt tướng xin thế tử tạm giữ cái đầu này của mặt
    tướng lại, chờ khi đuổi giặc xâm lăng về nước mặt tướng xin tự chém đầu trước
    ba quân._ Ma Xuân Trường giọng nói đầu trân thành, tuy cầu xin nhưng không
    phải xin vì sợ chết, mà xin vì đại cuộc.

Võ tướng ít có người gian dối, đặc biệt là kẻ thẳng thắn như Ma Xuân Trường.


  • ngươi đã biết tội rồi sao?_ Ngô Lâm hỏi.


  • mặt tướng biết tội!_ Ma Xuân Trường hét lớn trả lời.


  • tốt, vậy cái đầu ta của Ngươi ta sẽ giữ lại, chờ xem ngươi có thể lấy công
    truộc lại cái đầu đen như than của mình không?_ Ngô Lâm cười nhìn Ma Xuân
    Trường.


  • hàhà mặt tướng nhất định sẽ ra sức giết địch chuộc lại cái đầu đen của mình
    để còn cùng thế tử nam chinh bắc chiến._ Ma Xuân Trường cười ha ha trả lời,
    tên này cũng không ngốc đến mức mà nói toạc câu của Đinh Liễn ra.


  • được rồi, ngươi hãy đứng dậy đi._ Ngô Lâm kêu hắn dậy.


  • tuân lệnh!_ Ma Xuân Trường hét lớn rồi đứng dậy, thân hắn cao to đứng tre
    khuất luôn cả Ngô Lâm.


o0o

Ba ngày sau, Ngũ Vân Thiệu dẫn theo một nghìn kỵ binh đi trước làm tiên phong,
trong đó có sau trăm kỵ binh từng bị bắt cùng một trận với Ngũ Vân Thiệu, còn
lại bốn trăm người đều là sĩ quan cấp cao trọn trong quân Việt và tân hàng
binh quân Hán. Vì Ngũ Vân Thiệu trọn toàn bộ đều là sĩ quan trong quân nên ba
ngày qua Đinh Liễn, Võ Hải, Võ Hộ va Ma Xuân Trường bận tối mắt tối mũi vì
tuyển ra tân sĩ quan tạm thời.

Đội kỵ binh của Ngũ Vân Thiệu bình thường như bao đội kỵ binh khác, áo giáp,
hành trang nhẹ. Yên ngựa và bàn đạp đều chỉ làm bằng gỗ, Ngô Lâm tuy là có ý
tưởng muốn sáng chế bàn đạp sắt, móng ngựa sắt và yên ngựa an toàn như thời
hiện đại để cải thiện khinh kỵ binh thành trọng giáp kỵ binh, nhưng cậu không
biết cách sáng tạo. Ý tưởng và hiện thực là hai điều hoàn toàn khác nhau, cậu
nghĩ được ra bàn đạp những việc chỉ dạy cho những tên thợ rèn còn khó hơn lên
trời. Thứ mà họ rèn ra không phải bàn đạp mà cậu cũng chả biết được nó là thứ
gì nữa, nhìn gần giống bẫy chuột hình bán nguyệt lại không phải, đến cái bàn
đạp dễ dàng nhất còn không tạo ra nổi thì nói gì tới móng ngựa va yên ngựa
chứ. Cậu chưa từng cưỡi ngựa, thời hiện đại tuy có ngựa, nhưng dân xã hội đen
đi chém nhau toàn bằng xe, có bố thằng điên nào mà phi ngựa cầm mã tấu, ống
túy chạy băng băng trên đường quốc lộ mà chém nhau, cơ động mà bắt được nó
tống vào trại thần kinh chứ trả thèm cho vào tù vì sợ lây sang người khác.

Ngô Lâm đích thân ngồi trên chiến xa do ngựa kéo thân chinh bắc phạt, Lưu Cơ
vì là quân sư nên được ngồi phía sau cậu, Đô Thành cách thành Thái Đức một
trăm tám mươi dặm về phía đông bắc. Đại quân sáu nghìn người cả Hán lẫn Việt
hành quân trên đường kéo dài như đàn kiến chuyển tổ, Đinh Liễn, Ma Xuân
Trường, Anh em họ Võ trấn giữ trước sau cho đại quân.

Cùng ngày, Mộc Thanh và sáu nghìn Hán binh cũng được thả ra, họ cầm theo chút
bạc và lương khô được quân Việt phát mà đi ra khỏi thành bước về phía bắc, còn
về nước hay không thì không ai biết được.

o0o

Kỵ binh do Ngũ Vân Thiệu chỉ huy đi trước, gặp phải loạn binh người Hán bỏ
trốn trong trận thủy chiến vừa qua không ai chỉ huy, mấy tên truân trường tụ
họp vài chục người đánh phá thôn bản, giết người, cướp của, đốt nhà khiến cho
Ngũ Vân Thiệu giận giữ cầm thương chỉ thẳng vào họ mà nói:


  • những kẻ này đã từng là niềm kiêu ngạo của Đại Hán, là đội quân tinh nhuệ
    đánh đông dẹp bắc, tây chinh người Khương, bắc trống Hung Nô, Mông Cổ, Ô Hoàn,
    Tiên Bi quấy phá biên cương vậy mà bây giờ lại như chó nhà có tang, không ai
    chỉ huy liền thành lũ đầu trộm đuôi cướp.

Nói tới đây Ngũ Vân Thiệu dừng lại, hắn cho ngựa xuay đầu lại ra đằng sau, hắn
nhìn đội kỵ binh hỗn tạp Việt, Hán dưới trướng của mình mà nói:


  • nay ta tuy đã quy hàng quân Việt, nhưng trong người ta vẫn chảy dòng máu
    của người Hán, ta quyết không để cho những kẻ này làm hủy hoại danh tiếng của
    dân chúng người Hán.

Hắn xuạy ngựa lại nhìn vế phía trước đám loạn quân đang giết hại dân lành của
Đại Việt, tay trái cầm trặt cương ngựa, tay phải từ từ giơ cây thương lên rồi
đâm mạnh về phía trước, miệng hét lớn:


  • giết sạch chúng cho ta!_ dứt lời Ngũ Vân Thiệu đá vào bụng ngựa, con ngựa
    bị đau ra sức phi về phía trước.

Những tên kỵ binh người Hán vội chạy theo sau, kỵ binh người Việt sau một lúc
cũng phản ứng lại ra sức đánh ngựa đuổi theo.

Lộc cộc


  • giết!

Lộc cộc


  • giết!

Tiếng võ ngựa, tiếng hò hét của một nghìn người vang vọng cả một vùng như có
hàng vạn đại quân đang xông tới.

Lũ loạn quân người Hán đang hăng máu chém giết dân lành nghe vậy vội quay ra
đằng sau nhìn.


  • chạy mau, quân Việt đến.


  • mau chạy đi.


  • đừng dẫm lên người ta. á...


Tiếng la hét kêu nhau bỏ chạy, tiếng người vì chạy vội mà vấp ngã bị đồng bạn
phía sau dẫm lên la hét thảm thiết thi nhau vang lên như muốn thi xem giọng
của ai to hơn.

o0o

Ngũ Vân Thiệu và kỵ binh tiên phong của mình một đường hướng bắc, giết chết
loạn quân mấy trăm người. Dân chúng được họ cứu thoát vô cùng cảm kích ân đức
của họ, có vài vị thôn trưởng còn ôm cổ bá vai Ngũ Vân Thiệu như anh em, người
thân của mình nói:


  • dân chúng Đại Việt căm ghét chỉ là ghét những tên ngoại bang muốn đô hộ bọn
    ta, bây giờ tướng quân tuy là người Hán lại có lòng giúp dân Việt chúng ta vô
    cùng chân thành cảm tạ, từ bây giờ tướng quân và những người lính Hán này sẽ
    mãi mãi là huynh đệ, người thân của dân chúng Đại Việt chúng ta.

Hôm nay đội kỵ binh tiên phong đi đến một đoạn đường khá là hiểm yếu, hai bên
đều là rừng núi hiểm trở, trên mặt đất lại toàn là lá cây khô, vùng này lại
nổi tiếng có đạo tặc qua lại nên Ngũ Vân Thiệu phải cho quân thám báo dò xét
cẩn thận.

Khi đi được đến giữa nửa đường thì một toán đạo tặc vài nghìn người xông ra
bao vây họ lại, đám đạo tặc này trang bị còn không đủ dùng, kẻ cầm đao,
thương, người cầm gậy gỗ, quốc xẻng. Nhưng cầm đầu chúng lại là một kẻ ăn mặc
như võ tướng người khoác giáp bạc, mặc áo trắng, tay cầm phương thiên kích,
lưng đeo đại cung, cưỡi con ngựa trắng, tuổi khoảng hai mươi mốt, hai mươi
hai, đầu đội khôi bạc vô cùng uy phong.


  • các người là ai mà dám đi qua núi của ta?không biết đây là vùng do Đặng gia
    ta quản hạt sao?muốn qua đây thì hãy để hết tiền tài vũ khí và ngựa lại._ tên
    đầu lĩnh đuổi ngựa lên đứng trước mặt đám đạo tặc cầm kích chỉ vào Ngũ Vân
    Thiệu mà nói.


  • hừ, ngươi là ai mà giám dẫn theo một đám lùm cỏ giặc cướp chiếm núi xưng
    vương? đòi tiền người qua đường. Khắp đất nước này, đất nào mà không phải đất
    của vua? bây giờ các ngươi dám trặn đại quân ta đi trống giặc ở biên cương
    sao?_ Ngũ Vân Thiệu cầm thương chỉ vào mặt tên đầu lĩnh hỏi.


  • nghe cho rõ đây, đại gia ta họ Đặng tên Văn Long, tự Tử Vân(1),gười đời còn
    gọi ta là " thiết tý Đặng ". Ta không cần biết đất nào là đất của vua, ta chỉ
    cần biết, nếu các người muốn qua đây thì phải thắng qua ta rồi hãy nói._ Đặng
    Văn Long nhìn Ngụ Vân Thiệu khiêu chiến.


  • hừ, không biết sống chết, lại đây. Để ta xem ngươi có bản lĩnh gì mà người
    ta gọi là thiết tý Đặng._ Ngũ Vân Thiệu hét lớn trả lời rồi phi ngựa chạy
    thẳng về phía trước.


  • haha tốt lắm, đã lâu ta không nhìn thấy kẻ nào có can đảm như ngươi, hôm
    nay ta sẽ cùng ngươi chơi đùa một tí._ dứt lời, Đặng Văn Long phi ngựa thẳng
    tiên.


Hai người, hai ngựa vừa gặp nhau là húc nhau loạn xạ. Đặng Văn Long cầm kích
gạt ngang, Ngũ Vân Thiệu vội nằm ngửa ra sau tránh né, thấy vậy Đặng Văn Long
thu kích về rồi giơ lên mà chém từ trên xuống, Ngũ Vân Thiệu vội vàng ngồi dậy
dùng hai tay cầm thương giơ lên trước mặt mà đón đỡ.

(1) Đặng Văn Long: tự Tử Vân, ( không rõ năm sinh, năm mất) người làng Đại An,
huyện Tuy Viễn, phủ Quy Nhơn. Ông là một tướng lĩnh cấp cao trong quân đội Tây
Sơn, làm đến chức Tả võ lâm quân, Đại tướng quân. Từ nhỏ ông đã khoẻ mạnh hơn
người và học môn cương quyền, sau đo ông tìm đến theo thầy Trương Văn Hiến ở
An Thái xin học môn miên quyền. Do chẳm chỉ nên được thầy đem hết những bí
truyền dạy cho được các bạn đồng môn gọi là Đặng vô địcg. Ông giỏi cả hai môn
ngạnh công và miên quyền nên nằm dưới đất cánh tay có thể đỡ được cả bánh xe
nên mọi người ở Quy Nhơn gọi ông la thiết tý Đặng.

Tương truyền, Nguyễn Huệ đi tìm kiếm thợ ren lền tây sơn thượng đạo mà vô cùng
vất vả, đến làng Đại An gặp Đặng Văn Long đang dùng đoạn tre gánh khoảng mười
vuông lúa, Nguyễn Huệ bội phục xuống ngựa hỏi, Đặng Văn Long hứa sẽ đưa Nguyễn
Huệ đi tìm thợ rèn. Nguyễn Huệ ghé vai gãnh dùm, vừa nhún người lên, cây tre
gẫy làm đôi, tiện tay Nguyễn Huệ nhổ cây trắc bên đường làm đòn gánh. Bội phục
trước sức khoẻ của Nguyễn Huệ, Đặng Văn Long qùy xuống lạy, qua trò chuyện,
Nguyễn Huệ biết tổ tiên của Đặng Văn Long mấy đời làm nghề thợ rèn nên tỏ ý
muốn mời ông gia nhập nghĩa quân, vì nể phục tài đức của Nguyễn Huệ ông nhận
lời gia nhập Tây Sơn, từ khi có Đặng Văn Long gia nhập, nghĩa quân có nhiều vũ
khí và trang bị mới hơn.

Vì thích lập công lạ, ra trận ông thường mặc áo trắng, cầm kích, lưng đeo cung
dài đốc thúc đại quân, ông xông đến đâu giặc tan vỡ đến đó, tục truyền " Bạch
y tướng quân" Sau này bất lực trước sự suy yếu của nhà Tây Sơn, ông về quê ở
ẩn.để tránh nha Nguyễn trả thù.( tuy biết hẳn là đã có rất nhiều người biết về
vị danh tướng này, nhưng cứ giới thiệu tí cho vui vậy, dù sao cũng không phải
100% người đều biết, mình cũng khó khăn lắm mới lùng ra được người này ).


Đảo Loạn Đại Việt - Chương #23