Ngũ Vân Thiệu Quy Hàng


Người đăng: 009


  • ta nói cho những kẻ có những suy nghĩ như vậy biết, các người đã sai, nghĩ
    sai hoàn toàn. Ta làm vậy không phải vì bất cứ một lý do uyên thâm nào cả, ta
    làm vậy chỉ là vì một mục đích duy nhất..._ cậu dừng lại một chút rồi hét lớn.

  • Để hơn sáu vạn dân chúng trong thành được hưởng cuộc an bình, để các ngươi
    không bị coi là nô lệ, bị coi như lợn, chó để rồi các người không chịu nổi mà
    làm loạn.


  • và các người cũng không cần nghĩ ta thông minh tới mức có thể nghĩ ra cách
    khiến cho một vạn lão binh biến thành nông dân đâu, ta đã nổi danh là một kẻ
    không biết chữ, trong số mọi người ở đây hẳn là đã có người nghe đến rồi. Cho
    dù các người chưa từng nghe qua thì hôm nay cũng đã nghe được từ chính miệng
    ta nói, người xưa có câu " tai nghe không bằng mắt thấy ", hôm nay chính mắt,
    chính tai các người đã nghe, đã nhìn thấy ta đích thân nói ra. Một kẻ đến một
    chữ bẻ đôi cũng không biết, thì làm sao nghĩ ra được những suy nghĩ cao siêu
    như vậy._ Ngô Lâm xuay người nhìn Lưa Cơ không ngần ngại mà nói ra, câu nói
    này cậu cũng muốn chứng minh cho Lưu Cơ thấy, cậu không giống như người khác.
    Cậu không sợ người thông minh hơn mình lên mặt dạy đời, chỉ sợ kẻ ngu hơn mình
    mà đòi dạy người


Lưu Cơ cười mỉm gật đầu, người thông minh có thể nắm bắt mọi ý của chủ. Có thể
sau hôm nay, hắn sẽ không còn ngần ngại chỉ có thể dạy cậu như đang phân tích,
mà hắn sẽ làm thầy của cậu luôn. Một người thầy đúng nghĩa, dạy cậu mà không
cần giấu diễm mhư trước.


  • hôm nay ta tập trung các người lại là có hai việc cần nói. Việc thứ nhất:
    Đô Thành của quận Cao Bằng hiện tại vẫn đang nằm trong tay của nhà Hán các
    người, ta thân là thế tử, tương lai cũng có thể sẽ là chủ của Cao Bằng thì làm
    sao có thể để Thành Đô nằm vào tay quân Hán được. Ta sắp dẫn quân về đánh
    chiếm lại Thành Đô nên các người sẽ được trả tự lại tự do, chỉ cần các người
    hứa với ta. Sau khi được thả, nhất định phải quay trở lại quê nha, nếu còn dám
    ở lại đất Việt dù chỉ một chân thì ta cũng sẽ cầm đao chém cụt chân của các
    người._ cậu quay xuống nhìn những tên tù binh mà nói bằng giọng lạnh như bặng.


  • có thật là ngài sẽ thả trúng tôi ra chứ._ một tên lính Hán vội hỏi.


  • chỉ cần các người hứa với ta về chuyện mà ta đã nói, thì mọi người có thể
    trở về._ cậu ôn hoà lại như trước nói.


  • ta hứa, nhất định sẽ trở lại quê nhà, không ở lại đất của Đại Việt dù nữa.


  • ta cũng hứa.


  • ta.


  • ta nữa.


Những tên tù binh sôi nổi mà đáp lại, nhưng Ngô Lâm không để ý đến họ, cậu
nhìn thẳng vào hai người từ đầu đến cuối không hề mở miệng dù chỉ một lời. Hai
người chính la Mộc Thanh và Ngũ Vân Thiệu, Mộc Thanh mặt lạnh tạnh không thèm
để ý còn Ngũ Vân Thiệu cúi gầm mặt xuống lâm vào trầm tư không biết đang suy
nghĩ gì.


  • còn việc thứ hai..._ Ngô Lâm chỉ nói một chút rồi nhìn xuống dưới, nơi
    những con người đã từng là lính, và bây giờ họ là tù binh đang háo hức vì sắp
    được thả, khi nghe cậu nói vậy họ nhịn không được ma hỏi:


  • thế tử, có chuyện gì ngài hãy nói, chỉ cần chúng tôi làm được nhất định sẽ
    làm cho ngài.


  • đúng.


  • ngài mau nói đi.


Cậu mặc kệ những lời của họ mà liếc nhìn hai tên đầu sỏ, Mộc Thanh vẫn mặt
lạnh như cũ nhưng vẫn không che nổi đôi chút sự tò mò từ đôi mắt, chỉ có Ngũ
Vân Thiệu là ngẩng mắt lên nhìn cậu, đôi mắt của hắn có gì đó thay đổi để cậu
không thể nắm bắt được bây giờ hắn đang nghĩ gì.


  • chúng ta cần tuyển thêm lính, trong tay ta bây giờ còn không đủ quân mà
    trống giặc ngoại xâm, các người còn ai chưa muốn về thì có thể ở lại, cửa quân
    doanh ta luôn chào đón, nếu mọi người tham gia quân đội Đại Việt thì ta sẽ coi
    mọi người như quân Đại Việt, không phân biệt, không sỉ nhục, đối sử bình đẳng,
    có gạo, có tiền. Các người hãy suy nghĩ cho kĩ, nếu bây giờ các người về không
    phải gặp quân Việt đóng tại biên giới thì cũng la quân Hán, liệu họ có tha cho
    các người không? Gặp quân Việt thì họ sẽ chém giết các người để trả thù cho
    những người đã chết, còn gặp quân Hán thì họ coi các người là đào binh mà chém
    đầu. Cho dù các người có về nổi đến quê nhà thì họ cũng sẽ lại bắt các người
    gia nhập quân đội, lại xuống đất Đại Việt của chúng ta, quanh đi quẩn lại thì
    cả đời các người đến lúc chết trận thì cũng phải ở lại Đại Việt, vậy việc gì
    phải trở về, ở lại đây, lấy vợ ở đây, các người sẽ là những người lính Việt,
    con cháu của các người sẽ là những người dân Đại Việt. Bây giờ các người là
    lính Hán, chết trận ở đây thì cũng chỉ là nằm phơi xác tại nơi đất khách quê
    người, nhưng... Nếu... Các người gia nhập quân Việt dù có chết trân chúng ta
    cũng sẽ trôn được xác của các người xuống lòng đất, tuy chỉ được như vậy nhưng
    cũng tốt hơn là đến lúc chết vẫn phải nằm phơi đồng đợi những con thú hoang về
    phanh thây. Ai muốn theo ta thì bước sang bên trái, những người muốn đến lúc
    chết vẫn chỉ nằm phơi thây thì đứng lạo trỗ cũ._ Ngô Lâm hét xong liền đứng
    nhìn, chỉ cần không phải đầu của bò thì sẽ hiểu những lời của cậu nói ra.

Những người lính Hán nghe cậu nói vậy đều nhìn nhau rồi tự hỏi trong lòng, một
người đi đầu bước sang bên trái, người này không ai khác chính là trấn nam
tướng quân Ngũ Vân Thiệu, hắn bước một mình ra đó mà đứng ngạo ngễ ngẩng mặt
lên nhìn Ngô Lâm. Cậu khá là bất ngờ, không ngờ tên này lại muốn quy hàng Đại
Việt.


  • Ngũ Vân Thiệu! Ngươi... Ngươi dám phản bội lại Đại Hán mà quy hàng lũ man
    di này sao?_ Mộc Thanh tức giận lắp bắp không tin mà hỏi.


  • mẹ kiếp! Dám gọi chúng ta là man di, muốn chết!_ Võ Hải gầm lên giận giữ.


Võ Hộ và những người lính Việt cũng nổi điên lên, họ rút vũ khí ra định xông
lên chém cho tên đã là tù binh mà còn ngông cuồng dám sỉ nhục người bắt mình.


  • dừng lại!_ Ngô Lâm hét lớn.

Hai anh em họ Võ cùng những người lính Việt cũng chỉ đành bùi ngùi thu vũ khí
lại, dùng ánh mắt phát hoả nhìn tên Mộc Thanh.

Ngũ Vân Thiệu làm như không nghe, không thấy. Hắn chắp tay quỳ một gối xuống
đất ma nói:


  • Bại tướng Ngũ Vân Thiệu nguyện quy hàng, sau này chỉ nghe lệnh của thế tử,
    chỉ cần thế tử ra lệnh đi hướng đông tại hạ sẽ không giám đi hướng tây.

Ngô Lâm bất ngờ, qúa bất ngờ là đằng khác. Cậu thà tin một vạn tù binh Hán quy
hàng cũng không giám tin Ngũ Vân Thiệu sẽ quy hàng, Ngũ Vân Thiệu la ai? Hắn
là một hảo hán trong truyện diễn nghĩa, giảm phản cả Đại Tùy còn đang hưng
thịnh, bây giờ bị bắt chịu nhục như vậy mà còn đầu hàng.


  • ngươi nguyện quy hàng thật sao?_ Ngô Lâm nghi ngờ hỏi.


  • quân tử không nói chơi!_ Ngũ Vân Thiệu khẳng khái đáp.


  • nếu ta dẫn quân đánh lên phương bắc ngươi sẽ làm sao?_ cậu tiếp tục hỏi.


  • người phương bắc có thể đánh xuống phương nam thì người phương nam vì sao
    không thể đánh lên phương bắc, trong những ngày qua tại hạ ở đây mới biết kiến
    thức của mình vẫn qúa hạn hẹp, ngày xưa luôn nghe người ta nói: dâm phía nam
    đều là một đám man di moi rợ, ăn lông ở lỗ. Nên tại hạ mới đi theo đại quân
    xuống xâm lược, mong sao có thể giáo hoá cho người dân phương nam biết cách
    sống. Nhưng những gì mà tại hạ nhìn thấy không phải là những người ăn thịt
    sống, uống máu tươi, thứ tại hạ nhìn thấy là những con người, những con người
    giống y hệt với dân người Hán, biết trồng lúa trăn trâu,biết ăn, biết mặc,
    biết yêu thương lẫn nhau. Tại hạ mới hiểu ra, thứ mà họ nói chỉ là những lí do
    để các ông vua thực hiện tham vọng bành chướng của mình, chỉ cần ngài không
    bắt ta phải ra tay giết người dân vô tội thì..._ hắn dừng lại một chút rồi
    tiếp.


  • thì cho dù là có đánh vào kinh thành, giết chết vua Hán ta cũng giám làm.


Ngô Lâm vui mừng, đây mới là Ngũ Vân Thiệu ma hắn biết, một Ngũ Vân Thiệu vì
bách tính trong thành mà đã từng một mình, một ngựa, một đứa con trai phá vòng
vây quân Tùy sông vào lều của Hàn Cầm Hổ ma xin hắn tha cho dân chúng. Ở thế
giới này, hắn lại vì bá tánh mà đầu hàng quân Việt, còn giám giết cả vua Hán
nữa chứ.


  • ngươi có thể giết người cùng một dân tộc với mình sao?_ Võ Hải vội hỏi, dù
    sao thì hắn cũng sống cùng Ngũ Vân Thiệu một tháng qua, tuy không có tình cảm
    thân thiết gì, nhưng hắn qúy tính cách của Ngũ Vân Thiệu nên cũng hi vọng Ngũ
    Vân Thiệu có thể quy hàng để hai người cùng nhau thờ một chủ, cùng nhau cưỡi
    ngựa rong ruổi nơi chiến trường đầy máu và thịt người.


  • Đại Hán đã tồn tại hơn tám trăm năm, nội chiến sảy ra không dưới năm mươi
    lần, cuộc nội chiến nào không phải là người Hán tự đánh người Hán, những người
    nổi danh như Tôn Tẫn, Nhạc Nghi, Phạm Lãi... Trong số họ, ai không phải là
    những người đã dính đầy máu tươi của dân tộc mình mới vang danh sử sách, ta
    đầu hàng không phải để giết người tộc mình mà nổi tiếng, ta đầu hàng chỉ mong
    bản thân có thể góp chút sức lực cho thể tử sớm ngày ngặn trặn cuộc chiến vô
    nghĩa này._ một lời này nói ra, cả một vạn quân Hán đều dao động. Cuối cùng
    cũng có người bước sang bên trái, một người, hai người, ba người... Ba nghìn
    chính trăm chín mươi chín người, bốn nghìn người, bốn nghìn tù binh đi theo
    Ngũ Vân Thiệu quy hàng, trong đó có sáu trăm tên kỵ binh Hán quân bị bắt cùng
    hắn trong trận núi Đại Ngoan.


Pép... Pép... Pép


  • tốt, tốt lắm! Đáng khen cho Ngũ Vân Thiệu, qủa không hổ la người mà Võ Hải
    ta coi la anh em._ Võ Hải vui mừng ma vỗ tay bôm bốp.

Ngô Lâm đứng bên cạnh mà thở dài trước lời nói của Ngũ Vân Thiệu, ở thế giới
này, những kẻ nổi danh của Trung Quốc bất kể là diễn nghĩa hay lịch sử từ đầu
nhà Hán trở về trước đều là những người tham gia các cuộc nổi loạn trong vòng
tám trăm năm qua. Trong đó Việt Nam thì từ thời Hùng Vương về phía sau đều có
mặt, những vị kiêu hùng của Việt Nam xuất hiện ở thế giới này không hề thua
kém với bên Đại Hán. Cậu lo cho cái quốc gia Đại Việt mới lập quốc được 18 năm
này, Vua Hùng bây giờ đã già yếu, trong khi đó năm vị Quan Lang trưởng thành
của ông đều đã chết trận khi trống quân Hán xuống xâm lăng trong 18 năm qua,
hiện tại chỉ còn lại một vị Quan Lang chưa đầy 3 tuổi. Nếu Vua Hùng có chuyện
gì, e là Đại Việt sẽ nổ ra một cuộc nội chiến đẫm máu và dai dẳng không thua
kém với các giai đoạn: xuân thu, chiến quốc, tam quốc, ngũ đại thập quốc của
Trung Hoa.


Đảo Loạn Đại Việt - Chương #20