Người đăng: 009
Tùng ngồi trong xe ô tô đang chạy băng băng trên đường của băng nhóm, cậu cho
tay ra ngoài hứng những hạt mưa phùn của đầu mùa xuân đang giơi lả tả bên
ngoài đường mà miệng nói thầm.
Ông Hùng ngồi bên cạnh cậu quay sang hỏi, ông chính là đại ca của cậu. Tuy gọi
là ông nhưng Hùng năm nay mới bốn mươi tuổi, có lẽ vì cái nghề ông theo nên
người ta hay gọi vậy.
Tùng lạnh tạnh trả lời, nhắc đến nhà là mặt của cậu lại lạnh hơn tiền.
Ông Hùng thở dài, ông quay sang nhìn cậu thanh niên ngồi bên cạnh, thấy cậu
thanh niên này lạnh lùng như một tảng băng mà lòng ông cũng không thể vui vẻ
được. Năm năm Tùng đi theo ông làm nghề đâm chém thuê, ông đã không còn coi
cậu thanh niên này là một thằng để ông lợi dụng kiếm tiền nữa, ông đã coi Tùng
như con đẻ của mình.
Ông không có con trai, ông chỉ có một đứa con gái duy nhất năm nay mới bước
vào đại học, đã nhiều lần ông cố ghán ghép cậu với con gái mình thành một đôi,
nhưng những vết thương trong lòng của Tùng đã qúa lớn để cỏ thể cảm nhận được
cái thứ gọi là tinh yêu. Ông suy nghĩ vậy, nhưng ông đâu biết cậu có nỗi khổ
không thể nói cho ông nghe.
Lời khuyên này Hùng cũng không biết đã nói cho Tùng Nghe bao nhiêu lần rồi,
nhưng ông vẫn muốn khuyên cậu.
Tùng nhắm mắt lại giả vờ ngủ, mỗi khi nghe đến lời khuyên này cậi cũng ậm ờ
cho qua, nếu mọi chuyện có thể cho đi dễ dàng như vậy thì sẽ chẳng có chuyện
con người bị bệng trầm cảm, tự kỷ nữa. Nếu không phải vì hai chữ: " Nghĩa và
hiếu ' thì có lẽ cậu đã tự tử từ lâu rồi.
Một cậu bé từ nhỏ tới lớn đã phải ngày ngày phơi lưng trên đồi để mặt trời
thiêu đốt, bố, mẹ chỉ quan tâm tới công việc mà không chăm sóc con cái để cậu
không biết chút nào gọi là tình thương của bố mẹ, khi hiểu chuyện đôi chút lại
phải đối mặt với việc. Người chị mình yêu qúy nhất vì hoàn cảnh gia đình mà
phải bỏ học sớm, đi làm ở xa lâu lâu mới về một lần thăm nhà khiến cậu hoàn
toàn cô lập trong cái xã hội văn mình và thời đại này. Bạn bè không một đứa
muốn chơi thân, đi học thì bị bắt nạt, nên từ khi mười tuổi bệnh trầm cảm đã
bám vào con người cậu.
Khi học song lớp chín cậu cũng bỏ học, một mình cậu cầm theo hai trăm nghìn
vay mượn của họ hàng mà dám đi xuống cái đất thành phố Hà Nội này để mưu sinh,
cậu vất vả làm đủ thứ nghề bưng bê trong các quán ăn, phụ hồ...
Việc đánh nhau với những thằng ngóe con mới lớn đòi học làm giang hồ xảy ra
như cơm bữa, chỉ sau bảy tháng ở nơi đất khách quê người, cậu từ một thằng
hiền lành, ít nói, ít cười biến thành một thằng máu lạnh chỉ biết đâm chém,
thành đại ca của một nhóm trẻ mồ côi mới lớn trong Hà Nội, sau đó về theo ông
Hùng.
Đã gần hai năm cậu cũng không về lại cái căn nhà đó nữa, cậu chỉ dám gửi tiền
về cho mẹ mà không một lời nhắn. Cậu sợ, sợ! Sau mỗi lần về thặm nhà lại phải
ra đi để kiếm sống, những con người bị trầm cảm thường sống hướng về nội tâm,
nhà là cội nguồn không bao giờ họ có thể quyên. Cậu cũng vậy, sau nhiều lần
nhìn chị mình về rồi lại đi, bây giờ đến lượt cậu, nhưng cảm xúc của cậu không
thể phai mờ theo năm tháng được, mà nó còn lớn mạnh hơn.
Vì chữ nghèo đi theo sau, ta chẳng bao giờ dám ngỏ lời yêu, bản thân lo còn
không nổi, yêu vào bán nhà để đưa người yêu đi chơi à! Câu trả lời khi ai hỏi
vì sao cậu đã hai mươi tuổi rồi vẫn không có người yêu.
o0o
Sau gần bốn mươi phút đi đường, nhóm của ông Hùng gồm mười chiếc ô tô đã đi ra
khỏi cái thành thị nhộn nhịp này, họ tiến vào một khu vực xây dựng công trình
bỏ hoang, phía trước cũng đã có một nhóm hai mươi mấy người mặc vét đen đợi
sẵn.
Tài xế cho xe dừng bên ngoài, ông Hùng cùng gần ba mươi người đàn em bước ra
khỏi xe, tiến thẳng về phía trước dàn hàng song song với nhóm người vét đen,
bên ộng toàn dân hàng chợ búa, ăn mặc mỗi người một phong cách nhìn như đám
loạn dân về tụ hội.
Ông Hùng bước về phía trước năm bước, Tùng xách một túi đen theo sát phía sau
không rời. Bên kia một thằng tóc nhuộm vàng, đeo kính đen, tai đeo khuyên mặt
có một vết sẹo dài nhìn vô cùng ngầu cũng bước lên đứng cánh ông Hùng ba bước,
thằng này nhìn ông Hùng một cái rồi ra hiệu cho đàn em.
Tên đàn em hiểu ý vội vàng mở cái cặp đựng đầy tiền đô la bước lên, Tùng làm
mặt lạnh đầy sát khí nhì thằng tóc vàng, rồi ném cái bọc đen vào người nó. Đám
đàn em sau lưng tên tóc vàng giận giữ rút đao giấu sau mấy cái bàn bên cạnh
ra, định sông lên giao chiến.
Gã tóc vàng giơ tay ngăn lại, nhìn Tùng một cái rồi mở cái bọc ra xem, sau khi
sác định không có vấn đề gì, gã gật đầu với ông Hùng. Tùng thấy thế liền cho
tay phải vào túi rút con dao bấm ra, quẹt quẹt lên mấy cọc tiền, sau khi quẹt
đến cọc thứ năm cậu cảm nhận không thấy trơn sốp như tiền, cậu lớn tiếng hét:
Ông Hùng vô cùng giận giữ, gầm lên ra lệnh:
Đám đàn em của ông Hùng nghe vậy vội rút mấy cây mã tấu, đao tự chế ra lao vào
đám mặc vét mà chém. Đam người mặc vét cũng không vừa, sau khi có lệng của tên
tóc vàng liền cầm vũ khí ra ứng chiến.
Tùng tiến lên đứng trước mặt ông Hùng, rút cây kiếm nhật ra, chỉ cần ai dám
đến gần cậu cho một kiếm là lên bàn thờ ngắm gà khoả thân ngay. Cậu không biết
võ vẽ gì cả, nhưng năm năm qua, số lần đâm chém của cậu không dưới trăm lần,
rất nhiều thằng năm xưa cùng ngày với cậu tham gia nhóm ông Hùng nay đã nằm
dưới lòng đất lạnh lẽo, mà cậu vẫn có thể sống đến bây giờ thì cũng không phải
loại có thể để người ta tuỳ tiện chém.
Trong khắp khu vực Hà Nội, những tay anh, chị không ai kà không biết tên cậu,
một mình cậu đã từng vác mã tấu chém cả một nhóm xã hội đen hơn mười người vì
tội thấy cậu hiền mà định bắt nạt trong quán ăn.
Tùng cũng chỉ đứng đó cho có lệ mà thôi, cậu ngáp dài ngáp ngắn trước cái cảnh
đâm chém của đám lâu la, nếu còn là vài năm về trước, cõ lẽ cậu sẽ rất phấn
khích xem họ để học hỏi. Nhưng xưa đâu bằng nay, bây giờ cho dù là ba, bốn tên
đặc công đứng trước mặt, cậu cũng có thể thoải mái mà giải quyết.