Chương 963: Địa ngục đạo.



Ngụy Vô Bệnh nói xong toàn thân tỏa sáng rực rỡ, trông như lão hồi phục đến trạng thái tốt nhất tiêu diệt thi hồn vạn năm quanh người mấy ngàn thước.



Ngụy Vô Bệnh như chân thần hộ pháp che chở Đinh Hạo.



Ngụy Vô Bệnh thiêu đốt lực lượng căn nguyên cuối cùng, tiêu hao sự sống muốn chết, không thể kéo dài quá lâu. Khi đã đốt hết sự sống thì chết chắc, thần tiên có giáng xuống cũng khó cứu lại.



Đinh Hạo thở dài, khoanh chân ngồi tại chỗ điều dưỡng huyền khí.



Đinh Hạo không từ chối Ngụy Vô Bệnh trợ giúp, tương đương với đồng ý lời cầu xin của lão.



- Ha ha ha ha ha ha! Ngõa quán chung quy miệng giếng phá, đại tướng khó tránh chết trận. Không ngờ lão phu tung hoành thiên hạ một đời lại chết tại đây. Ha ha ha ha ha ha! Sảng khoái, làm võ giả chết vì chiến đấu, đáng, ha ha ha ha ha ha! Đáng...



Ngụy Vô Bệnh cười to thê lương, không sợ hãi thiêu đốt mình.



Ngụy Vô Bệnh như vầng mặt trời nóng cháy tỏa ra sức nóng vô cùng.



Trong phạm vi ngàn thước các loại thi hồn vạn năm khó thể đến gần Ngụy Vô Bệnh, một khi xông vào sẽ bị đốt thành tro.



Đinh Hạo nhai một gốc dược vương, luyện hóa dược lực, giành giật từng giây hồi phục huyền khí bị tiêu hao.



Vào phút sống chết này Đinh Hạo không nói nhảm, dù là kẻ thù cũng từ bỏ thành kiến, dựa vào nhau sưởi ấm, tranh thủ hy vọng cuối cùng, dùng sự sống của mình trải đường cho người có hy vọng.



Chính lúc này...



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Vang tiếng nổ điếc tai.



Chiến trường phía xa tràn ngập màu bạc và đen rốt cuộc vỡ ra.



Hai bóng sáng bí ẩn màu bạc và Sở Cuồng Đồ đã có kết quả cường đại.



Tiếng cười điên cuồng, đặc ý truyền ra từ ánh sáng trắng đen mông lung dần tản ra.



- Ha ha ha ha ha ha! Ta mới là vô địch thật sự, còn ai có thể ngăn cản ta? Nam nhân trung niên hai con chó giữ cửa, các ngươi không phải đối thủ của ta!



Đầu óc mọi người trống rỗng.



Hai bóng sáng bí ẩn màu bạc thua?



Nói vậy là hy vọng cuối cùng tan vỡ?



Ánh sáng trắng và đen đầy trời tán đi lộ ra ba người chiến đấu trong chiến trường khủng bố.



Đại quân thi hồn vạn năm điên cuồng công kích ngừng tấn công, bao vây cường giả nhân tộc, yêu tộc.



Phía xa.



Ba bóng người giằng co.



Hơi thở hủy diệt trên thân thể Sở Cuồng Đồ càng điên cuồng, nóng cháy hơn. Đôi mắt Sở Cuồng Đồ đậm đặc màu đen khiến người không dám nhìn thẳng, chúng xoay tròn như vòng xoáy trong hố đen có thể nghiền nát linh hồn võ giả.



Sở Cuồng Đồ biến càng cường đại hơn.



Ánh sáng bao phủ hai bóng sáng bí ẩn màu bạc đã rất nhạt, như ngọn nến leo lắt trước gió.



Mọi người thấy rõ mặt thật của hai tồn tại bí ẩn khống chế Thông Thiên Phù Đồ Thần Tháp. Hai bóng sáng bí ẩn màu bạc không phải thực thể mà càng giống ảo ảnh, có thể xuyên thấu qua người bọn họ, giống như thi hồn vạn năm. Nhưng người hai bóng sáng bí ẩn màu bạc phát ra hơi thở thần tính thánh khiết.



- Thật khiến ta thất vọng.



Sở Cuồng Đồ lắc đầu, nói:



- Tiêu Thu Thủy để lại thủy đoạn chính là kết giới ngân hà o ra gì cùng hai con chó giữ cửa các ngươi sao? Người kia từng kết luận ta không bằng Tiêu Thu Thủy, ha ha ha ha ha ha! Bây giờ sự thật đã đánh nát tất cả!



Bóng sáng bí ẩn màu bạc phía bên phải bình tĩnh nói:



- Nếu không phải năm xưa chủ nhân nghĩ tình đồng môn chỉ trấn áp ngươi chứ không giết thì ngươi đã thành xương khô, có tư cách gì so sánh với chủ nhân?



- Đó chỉ là vì hắn có lòng dạ đàn bà. Kết cuộc hôm nay là do suy nghĩ sai lầm của hắn, đây chính là nhược điểm lớn nhất của Tiêu Thu Thủy.



Sở Cuồng Đồ lạnh nhạt nói:



- Cho nên hôm nay ta sẽ không cho các ngươi bất cứ cơ hội nào, ta sẽ không phạm sai lầm như Tiêu Thu Thủy.



Bóng sáng bí ẩn màu bạc bên trái bình tĩnh nói:



- Nghiệt chướng, ngươi cho rằng ngươi đã thắng chắc sao?



Trong giọng nói của Sở Cuồng Đồ tràn ngập tự tin, bá đạo:



- Trong thiên địa này còn ai có thể ngăn cản ta?



Hơi thở bóng sáng bí ẩn màu bạc hơi yếu nhưng không hề hoảng loạn:



- Nếu chủ nhân có thể trấn áp ngươi một lần thì đương nhiên có thể làm lần nữa. Cho ngươi cơ hội cuối, nếu không quý trọng thì không có lần thứ hai.



- Ha ha ha ha ha ha! Buồn cười, Tiêu Thu Thủy đã là người chết không lẽ có thể nhảy ra khỏi quan tài trấn áp ta?



Sở Cuồng Đồ ngửa đầu cười to bảo:



- Huống chi ta không như xưa, dù bây giờ Tiêu Thu Thủy đứng ra cũng không đấu lại ta!



Bóng sáng bí ẩn màu bạc bên phải dường như đang chuẩn bị điều gì:



- Chủ nhân tính toán không sót, trí kế vô song, phản đồ Thần Thánh Điện Đường như ngươi làm sao đo lường được?



Khuôn mặt hư ảo trong suốt của bóng sáng bí ẩn màu bạc bên trái nở nụ cười nói:



- Huống chi vị tồn tại kia sớm nhìn thấu dã tâm của ngươi nên làm gì không để lại thủ đoạn?



- Đừng nhắc người kia với ta!



Sở Cuồng Đồ nổi giận rống to:



- Nếu không tại hắn thì sao ta biến thành như thế này? Mọi thứ do hắn mà ra!



Sở Cuồng Đồ vốn luôn bình tĩnh khi nghe 'người kia' thì bỗng cảm xúc rối loạn, nổi giận lên.



Không gian vang vọng tiếng gầm giận dữ của Sở Cuồng Đồ.



Vô số thi hồn vạn năm run rẩy trước cơn giận của Sở Cuồng Đồ.



Đinh Hạo mơ hồ đoán đây là chuyện cũ phu bụi, ân oán tình cừu xa xưa.



- Ma do tâm sinh, đã từng là song kiêu của Thánh Đường Thần Điện nhưng giờ ngươi đọa lạc thành ma, đó là ngươi tự làm, không thể trách ai. Ngươi biến thành ma đều nằm trong dự đoán của vị kia, nếu không phảu chủ nhân lương thiện tha thiết cầu xin ngươi mới có cơ hội sống, không thì với thủ đoạn sấm sét của vị kia ngươi đã sớm thành tro bụi. Đáng tiếc ngươi chẳng những không biết hồi báo ngược lại cấu kết tà ma, ăn cây táo, rào cây sung bán tông môn. Thứ ngời như ngươi lòng sớm đã có ma, đọa lạc đến đây làm sao có thể oán người khác?



Ánh mắt bóng sáng bí ẩn màu bạc bên phải nhìn Sở Cuồng Đồ ẩn chứa đáng thương và khinh thường.



- Đúng vậy. Phúc họa tự mình chuốc lấy, những gì hôm nay ngươi làm đã chứng minh phán đoán năm xưa của ivj kia.



Một bóng sáng bí ẩn màu bạc khác lạnh lùng quát:



- Thánh Đường Thần Điện cứu ngươi, nuôi ngươi lại bị ngươi phản bội, nếu không phải chủ nhân dùng dại thần thông di dời tông môn đến Mai Cốt sâm lâm thì năm xưa ngươi cấu kết với tà ma vực ngoại đã thành công.



- Câm miệng!



Sở Cuồng Đồ giận dữ như sấm quát:



- Hai con chó giữ cửa nho nhỏ nhà ngươi năm xưa chỉ là kiếm đồng bên cạnh Tiêu Thu Thủy, chưa dứt sữa thì hiểu cái gì? Chết cho ta!



Sở Cuồng Đồ nổi giận không còn bình tĩnh, nắm chắc mọi thứ như trước, hơi thở hủy diệt và chết chóc tăng vọt.



Sở Cuồng Đồ giơ tay lên, cột sáng màu đen U Minh Dẫn Độ bay ra, khí thế vô song, không thể ngăn cản.



- Chết có gì đáng sợ? Sứ mệnh của chúng ta đã hoàn thành.



- Trong vòng tay tinh thần, chúng ta có thể đoàn tụ cùng chủ nhân.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #933