Chương 930: Vào thần điện cuối cùng.



Đinh Hạo nhớ lại lời người khổng lồ A Nặc cầu xin, lắc đầu. Có vẻ như chủ nhân của người khổng lồ xăm mình không cần người khác giúp đỡ.



Chính lúc này...



Một luồng lực lượng dao động cường đại từ dưới núi bạc bay lên nháy mắt đã đáp xuống quảng trường rộng thênh thang.



Lại một cường giả tuyệt đối đến.



Trên bầu trời, thanh âm lạnh lùng, uy nghiêm, cao quý, bí ẩn từng xuất hiện trên lôi đài thánh chiến nay lại vang lên:



- Thời cơ đã đến, thần điện rộng mở, thần khí chọn chủ, mỗi người có cơ duyên.



Thanh âm lạnh lùng, uy nghiêm, cao quý, bí ẩn dứt lừi...



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Nguyên ngọn núi bạc rung rinh, ánh sáng bao phủ thần điện cuối cùng dần tán đi lộ ra mặt thật thần điện rộng lớn. Đó là hình dạng đầu người to lớn, đường nét khuôn mặt, biểu tình sống động như thật. Cửa thần điện cuối cùng là cái miệng, bên trong ánh sáng âm u tối như đường đi xuống suối vàng, cho người cảm giác bước vào cánh cửa miệng khổng lồ là không có đường về.



Hình ảnh cực kỳ quỷ dị, nhưng không ai do dự.



Ngay khi thần điện cuối cùng mở cửa thì mọi người trên quảng trường rộng thênh thang đều hóa thành luồng sáng bay vào trong cánh cửa.



Đinh Hạo cũng vậy.



Lúc bước vào cửa thần điện cuối cùng, Đinh Hạo cảm thấy trước mắt tối sầm.



Đinh Hạo nâng cao tinh thần cảnh giác, không dám lơ là, đã siết chặt thanh kiếm rỉ sét.



Nhưng bốn phía không có lực lượng dao động nào, ánh sáng tối tăm, hai bên có các cột đá trắng tinh khiết chống nóc đại điện. Mặt đất dưới chân Đinh Hạo không bằng phẳng mà trũng xuống như sóng biển bị đóng băng. Không biết sàn làm bqằng chất liệu gì, màu đỏ sậm, rất cứng rắn.



Khi Đinh Hạo bước vào đại điện, hắn nhận ra chỉ có một mình hắn trong này.



Các cường giả tuyệt đối đi vào cùng Đinh Hạo không biết đã ở đâu.



Đinh Hạo ngẩng đầu quan sát kỹ, không gian trong đại điện rất rộng lớn. Trên nóc có sóng gợn lớp đá phập phồng, chóp thần điện cuối cùng hơi ngã ra sau. Có hai cửa hang đường kính mười thước, tối tăm, không biết nó kéo dài đến đâu.



Đinh Hạo thả đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt, chó con lông đen, Tiểu Điệp ra khỏi không gian trữ vật.



Đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt nhảy mũi:



- Hắt xì... Chỗ này là đâu? Không lẽ là thần điện cuối cùng trong truyền thuyết? Sao âm u vậy? Ba thần khí ở đâu?



Mắt đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt xoay tròn liếc bốn phía từ trên xuống dưới, muốn tìm thứ gì giống bảo bối.



Chó con lông đen, Tiểu Điệp thân thiết chiếm hai bả vai Đinh Hạo.



Đinh Hạo thả chậm bước chân đi sâu vào đại điện.



Ánh sáng trước mặt Đinh Hạo vẫn âm u.



Không gian sâu trong đại điện hơi chật hẹp, đường đi càng lúc càng cao. Đinh Hạo vòng qua hai cột đá đỏ sậm như thạch nhũ, một đường hầm rộng thênh thang xuất hiện trước mắt Đinh Hạo, đại khái hình tròn, mặt đất không bằng phẳng mà phập phồng như sóng nước. Sau hơn một trăm thước con đường bỗng nghiêng xuống, đến cuối cùng gần như dựng đứng, giống vực sâu không thấy đáy.



- Tà Nguyệt nói đúng, chỗ này hơi tà, không thánh khiết, bình yên như tiên gia lâm viên.



Đinh Hạo buồn bực.



Đinh Hạo ngần ngừ giây lát, nhảy xuống vực sâu.



Bên tai Đinh Hạo là tiếng gió rít, không có nguy hiểm xảy ra.



Bên trên có tiếng đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt oán thân:



- Meo, chờ meo một chút, người nuôi, bây giờ ngươi càng lúc càng hờ hững với meo. Có người mới đã quên tình cũ, ta xem thường ngươi!



Tứ chi mập mạp mở ra, cái đuôi đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt như bánh lái, nó chậm rãi bay xuống theo Đinh Hạo.



Đinh Hạo không vận chuyển lực lượng giảm bớt tốc độ rơi.



Khoảng một chén trà sau Đinh Hạo đến tận cùng con đường.



Đinh Hạo đáp xuống đất, vách tường bốn phía vẫn là màu đỏ sậm, càng thô ráp gập ghềnh. Một số nhô ra gai đá đỏ thẫm, gồ ghề, kỳ dị. Đây là không gian rất lớn, Đinh Hạo không nhìn thấy cuối, như là một không gian lớn trong lòng núi hình thành tự nhiên.



Nơi kỳ lạ.



Đinh Hạo vẫn không cảm nhận được áp lực, hắn mất nửa canh giờ tìm kiếm hết một vòng không gian to như lòng núi. Đinh Hạo không thấy manh mối gì liên quan đến thần khí, ngược lại phát hiện mây trăm đường hầm lớn nhỏ, vẫn là hình tròn như mê cung, không biết đi thông hướng nào.



Đây chính là thần điện cuối cùng?



Đinh Hạo cứ cảm thấy thiếu gì đó.



Thái cổ tiên điệp xoay quanh trên đầu Đinh Hạo, hai cánh nhiều màu vỗ tỏa ánh sáng như mộng ảo chiếu sáng không gian vài trăm thước, xua tan bóng đen.



Đinh Hạo mỉm cười nói:



- Đa tạ Tiểu Điệp.



Sâu trong không gian to lớn kỳ dị có một đường hầm đường kính trăm thước quanh co khúc khuỷu, lối vào hình tròn không biết đi thông đến đâu, tối tăm sâu thẳm. Đinh Hạo đứng trước đường hầm cẩn thận đắn đo, Thắng Tự Quyết bản năng cảm thấy đây không phải con đường tốt nhất, nhưng so với mấy trăm đường nhỏ như mê cung trên vách núi thì tốt hơn.



Đinh Hạo ngẫm nghĩ, quyết định thúc giục quả cầu ánh sáng màu vàng trong thức hải, dùng thần thông thiên nhãn quan sát đường đi.



Chính lúc này...



Chó con lông đen luôn yên lặng bỗng sủa:



- Gâu gâu gâu gâu gâu!



Chó con lông đen nhảy xuống vai Đinh Hạo chạy hướng bên phải.



Đinh Hạo giật mình kêu lên:



- Tiểu Hắc, trở về.



Hoàn cảnh chỗ này phức tạp, đường như mê cung, một khi đi lạc thì rất khó tìm được chó con lông đen.



- Gâu gâu gâu gâu gâu!



Chó con lông đen chạy mấy bước lại vòng về, cắn giày Đinh Hạo kéo đi.



Đinh Hạo người, hiểu ý chó con lông đen.



- Tiểu Hắc muốn ta đi cùng ngươi?



- Gâu gâu gâu gâu gâu! U u!!!



Lòng Đinh Hạo máy động. Hay là chó con lông đen phát hiện cái gì? Nghe nói Thiên Khuyển Tam Đầu có thần thông tìm kho báu, mắt nhìn thấu thiên địa âm u. Tuy chó con lông đen bởi vì sinh non nên mất lực lượng huyết mạch nhưng dù sao nó có lực lượng căn nguyên từ mẫu thân, bản thân nó cũng kỳ lạ. Không lẽ chó con lông đen đã kích phát ra vài khả năng?



Có nên đi theo cún con nhìn xem không?



Đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt vừa nhảy mũi vừa ủng hộ chó con lông đen:



- Hắt xì... Meo... Meo cũng cảm giác hướng này hình như... Hắt xì... Có thứ tốt...



Khi đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt còn là một con mèo đáng yêu nhỏ xinh, nó mang Đinh Hạo đi Tuyết Long sơn tìm yêu thú thử luyện, biểu hiện ra thiên phú tìm kho báu rất biến thái. Sau này từ khi đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt phì lên thì không thấy thiên phú này nữa,, Đinh Hạo cho rằng thiên phú tìm kho báu toàn thành lập trên cơ sở ăn, nếu đối tượng không thể ăn thì thiên phú sẽ mất tác dụng.



Không ngờ lần này đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt cũng có điều phát hiện.



Hay ba thần khí có thể ăn?



Cuối cùng Đinh Hạo quyết định tin tưởng chó con lông đen.



Chó con lông đen đi trước dẫn đường, thái cổ tiên điệp Tiểu Điệp bay trên không trung chiếu sáng. Đinh Hạo đi hướng đường hầm đường kkính hai thước bên tay phải vách tường. Đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt thì không ngừng nhảy mũi, vừa hận vừa sợ nhìn Tiểu Điệp, kéo đuôi theo sau.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #900