Chương 917: Người khổng lồ A Nặc.



Đinh Hạo thay bộ áo xanh mới, hắn chờ giây lát. Tuy tường khí thủy tinh quanh bình đài cột đá trắng đã biến mất nhưng Đinh Hạo không được truyền tống, hắn ngồi xuống đất vận khí tu luyện.



Môi trường này giống như tiên cảnh.



Xung quanh cột đá trắng là mây bay, tiên cầm bay. Từng con tiên hạc to bay múa, đã thông linh, người phát ra khí thế hùng ồn cỡ cường giả Võ Vương cảnh, Võ Hoàng cảnh bình thường. Ngước đầu lên là bầu trời xanh biếc, nhìn xuống là khói mông lung không biết mặt đất ở đâu.



Đinh Hạo điên cuồng hấp thu thiên địa linh khí xung quanh vào cơ thể.



Khoảng một canh giờ sau, một cột sáng bạc từ trên trời giáng xuống bao phủ Đinh Hạo, đại ma vương mèo mập Tà Nguyệt, chó con lông đen. Ánh sáng chợt lóe, biến mất.



* * *



- Lại một bình đài cột đá?



Sau khi kết thúc truyền tống, Đinh Hạo cẩn thận quan sát hoàn cảnh xung quanh.



Giống như lần trước, vẫn là bình đài đỉnh cột đá trắng, bốn phía là trời xanh mây trắng. Điều khác duy nhất là diện tích bình đài cột đá trắng lớnh ơn hai cái trước gấp đôi, tường khí thủy tinh vẫn dựng lên xung quanh như nhà tù thủy tinh to lớn.



Đinh Hạo sẽ phải chiến đấu một trận nữa.



Theo kinh nghiệm hai lần trước thì bình đài cột đá trắng tức lôi đài thánh chiến có diện tích càng lớn thì thực lực đối thủ càng mạnh, vậy lần này...



Hư không trước mắt Đinh Hạo lại dao động sóng gợn.



Đối thủ mới xuất hiện.



Một người còn cao to hơn cả Liêu Cự Chiến của Chiến thần Điện bước ra khỏi sóng gợn hư không.



Cái tên này y như người khổng lồ, cao gần ba thước, toàn thân cơ bắp nhô ra giống như đao tước búa chém, giống dãy núi nhỏ. Cơ thể gã vạm vỡ kỳ lạ, làm Đinh Hạo nhớ tới đám vận động viên thể hình toàn thân bôi dầu vàng ở kiếp trước. Cơ bắp trên người khổng lồ này ăn đứt Schwarzenegger về thi đấu thể hình.



Càng khoa trương là cả người gã chỉ mặc quần áo giáp da thú, đôi chiến ủng đen bao người, các vị trí khác lõa thể xăm đầy người. Đầu trọc, mặt dữ tợn nổi cơ bắp cũng xăm đủ các hoa văn màu xanh đen, hoa văn bí ẩn kỳ dị, có ánh sáng đen chảy xuôi.



Đinh Hạo nhìn một cái người khổng lô như cuồng chiến sĩ dã man bước ra từ viễn cổ hồng hoang.



Tuy Đinh Hạo từng thấy nhiều đối thủ dã tính, thô kệch, mới rồi hắn còn đấu lực lượng cơ thể với cuồng nhân Liêu Cự Chiến của Chiến thần Điện, thế nhưng đối mặt một nam nhân vạm vỡ đến mức này vẫn làm thị giác Đinh Hạo rung động.



Chắc người này là cao thủ đến từ Nam Hoang.



Đinh Hạo thầm phán đoán.



- A? Tên mặt trắng nhỏ nhà ngươi chính là đối thủ cuộc chiến này của gia gia?



Người khổng lồ xăm mình cúi đầu nhìn xuống Đinh Hạo, giọng ồm ồm như tiếng sấm nổ liên miên trong không gian nhỏ hẹp, văng vẳng không dứt.



Đinh Hạo không lùn, trên một thước tám, thon dài rắn chắc. Nhưng đứng trước người khổng lồ xăm mình thì Đinh Hạo như đứa con nít.



Người khổng lồ xăm mình ồm ồm nói:



- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử, ngươi không phải đối thủ của giá gia, chủ động nhận thua đi, miễn cho đánh nhau gia gia không kiềm chế được đánh ngươi bị thương.



Tuy giọng thô lỗ nhưng không hề hung ác, cảm thấy người khổng lồ xăm mình ngu đần đáng yêu.



Nhưng có thể đi đến một bước này có ai là ngốc không?



Đinh Hạo không hề lơ là.



Đinh Hạo mỉm cười hỏi:



- Tên của ngươi là gì?



- Gia gia tên A Nặc.



Người khổng lồ xăm mình thô giọng nói:



- Đến từ Thánh Thán phong của Nam Hoang. Mặt trắng nhỏ, ta nói rồi, ngươi hãy mau nhận thua, để lát nữa đừng bị ta đánh khóc.



Thánh Thán phong?



Đinh Hạo ngẩn ra.



Kim Thiền từng cho Đinh Hạo một tấm bản đồ, bên trên chẳng những có khu vực đại khái những mảnh đất Trung Thổ Thần Châu, Nam Hoang còn có danh xưng các siêu thế lực của hai đại vực, trong đó không nhắc đến thế lực Thánh Thán phong. Tuy nhiên cho ra một cường giả như người khổng lồ xăm mình thì Thánh Thán phong không phải thế lực nhỏ.



Hơn nữa cái tên Thánh Thán phong làm Đinh Hạo thấy quen tai.



Người khổng lồ A Nặc nói:



- Mặt trắng nhỏ, ngươi dài dòng quá. A Nặc gia gia ta còn muốn nhanh chóng đánh qua lôi đài này tìm tiểu thư nhà ta. Tiểu tử, cẩn thận!



Người khổng lồ A Nặc chậm rãi tung cú đấm.



Đinh Hạo cảm giác có ngọn núi cổ ập vào mặt, kình khí khiến người sợ hãi.



Mạnh quá!



Tim Đinh Hạo đập nhanh.



Lực lượng cú đấm này không thua gì búa to của Liêu Cự Chiến của Chiến thần Điện.



Suy nghĩ bay nhanh trong đầu, Đinh Hạo cũng tung cú đấm.



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Kình khí khủng khiếp bùng nổ vào lúc hai nắm đấm một lớn một nhỏ va chạm vào nhau.



Người khổng lồ A Nặc lắc lư lùi ra sau ba bước.



Vẻ mặt người khổng lồ A Nặc đầy ngạc nhiên, sửng sốt, nhìn Đinh Hạo như ngó quái vật.



Người khổng lồ A Nặc la lên:



- Tiểu tử này, không ngờ ngươi trông như tên mặt trắng dễ xoa nắn nhưng có sức lực lớn vậy? Mặt trắng, lại đỡ một đấm của A Nặc!



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Người khổng lồ xăm mình lại tung cú đấm.



Lần này không khí trước mặt người khổng lồ A Nặc bị nắm đấm đánh nổ, cột khí vô hình giống như thần binh lợi khí bay hướng Đinh Hạo.



Đinh Hạo cười to bảo:



- Đến hay!



Đinh Hạo cũng tung cú đấm.



Ầm ầm ầm ầm ầm!



Kình khí đáng sợ bắn ra bốn phía, không khí xung quanh như hồ nước bị khuấy động điên cuồng sôi trào.



Tim Đinh Hạo run lên, thầm nghĩ:



- May mắn lúc trước chiến đấu với Liêu Cự Chiến kích phát lực lượng cơ thể của mình lên một bậc, nếu không đã chẳng đấu lại người khổng lồ lỗ mãng này.



Lôi đài thánh chiến quả nhiên không bình thường, có thể đi đến một bước này đều là cường giả siêu mạnh.



Người khổng lồ xăm mình tên gọi A Nặc đến từ Nam Hoang có thực lực mạnh hơn Liêu Cự Chiến, thủ lĩnh thế hệ trẻ Chiến thần Điện.



Trong khi Đinh Hạo suy nghĩ hai người đã va chạm mấy trăm đấm.



- Oa oa oa, mặt trắng nhỏ, ngươi thật lợi hại, nắm tay cứng thật.



Người khổng lồ A Nặc lắc tay, va chạm kịch liệt khiến mu bàn tay gã đã rách toét lộ ra xương trắng.



Nhưng khi người khổng lồ A Nặc lắc tay thì hoa văn xanh đen ở vị trí đó lóe ánh sáng xanh, trong khoảnh khắc da thịt đã lành.



Đinh Hạo mỉm cười nói:



- To con, ngươi cũng rất lợi hại.



Tuy tay Đinh Hạo không bị gì nhưng cổ tay tê dại, nửa cánh tay sắp không nhấc lên nổi.



Người khổng lồ A Nặc nhắc nhở Đinh Hạo:



- Nếu ở bình thường đánh tới mức này thì A Nặc sẽ nhận thua, lực lượng của ngươi mạnh hơn ta. Nhưng lần này không được, A Nặc một đường giết qua bảo vệ tiểu thư nhà ta. Tiểu tử, ngươi cẩn thận, A Nặc sắp nghiêm túc.



Thân thể khổng lồ của người khổng lồ A Nặc khẽ run, một chuỗi tiếng nổ như sấm phát ra từ người gã.



Người khổng lồ A Nặc giơ cánh tay trái lên, tay phải như quạt mo đỡ tay trái.



Người khổng lồ A Nặc quát:



- Hổ!



- Grao!



Một tiếng hổ gầm viễn cổ bỗng vang lên trong không trung.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #887