Chương 290: Kiếm Tổ, Đao Tổ giật mình.



Tại sao Đinh Hạo là người sống lại bị hút vào trong vách băng?



- Meo...



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt vươn móng vuốt xuyên qua hai luồng sáng bạc như thác nước. Mới rồi Đinh Hạo dùng thanh kiếm rỉ sét nhấn vào một chỗ nhô lênn hư cái nút, hơi ấm.



Chớp mắt lực hút mênh mông phát ra từ cái nút.



- Meo?



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt trợn to mắt, lắc đuôi liên tục.



Ba vuốt mèo ác quỷ Tà Nguyệt bấu vách băng muốn thoát ra nhưng không thể chống cự, vèo một tiếng thân hình mập mạp bị hút vào vách băng.



- Đây là đâu?



Đinh Hạo đứng bên cạnh một con sông chảy xiết, trợn mắt há hốc mồm nhìn mặt sống.



Dòng nước đỏ và bạc chảy trong con sông rộng hai mươi thước, mỗi màu chiếm mười thước. Nước hai màu phân biệt rõ ràng, chẳng có một chút hỗn tạp, gầm rống trôi đi xa.



Khiến trợn mắt há hốc mồm không phải vì màu sông.



Trong con sông có hai dòng chảy màu khác nhau tuy hiếm thấy nhưng không phải không thể, kiếp trước của Đinh Hạo trên địa cầu từng có kỳ cảnh như vậy.



Quan trọng là nước trong sông không chỉ màu sắc khác nhau mà nhiệt độ cũng khác.



Nước sông bạc toát ra lạnh lẽo, nước sông đỏ thì dung nham bốc hơi nóng cháy.



Đây mới là chuyện kỳ lạ.



Hai nhiệt độ hoàn toàn khác nhau nhưng không dung hòa mà rõ ràng chiếm nửa con sông.



Mấy giây trước Đinh Hạo bị lực hút kỳ dị kéo vào vách băng, hắn thấy hoa mắt, cảm giác như xuyên việt đường hầm thời không. Khi tầm nhìn Đinh Hạo rõ ràng thì thấy mọi chuyện trước mắt.



Hình như chỗ này là hố băng, trừ sông âm dương kỳ lạ ra, Đinh Hạo đứng bên bờ sông rộng hai mươi mẫu. Bốn phía là vách băng hình tròn, không gian hình trứng. Sông âm dương từ góc không gian chảy ra biến mất đầu bên kia vách băng.



Bốn phía hố băng tỏa ánh sáng bạc.



Không gian không tối tăm, có ánh sáng thủy tinh lấp lánh rất đẹp.



Càng khiến Đinh Hạo ngạc nhiên là đây rõ ràng là không gian kín nhưng không hiểu sao không khí mới mẻ, không ngột ngạt. Trong không gian ngẫu nhiên có gió nhẹ thổi, không nóng không lạnh, cực kỳ thoải mái.



Đinh Hạo chắc chắn hắn bị minh văn trận pháp truyền tống vào đây.



Chắc khi Đinh Hạo cầm thanh kiếm rỉ sét đâm trúng cơ quan kích phát minh văn trận pháp.



May mắn không gian hố băng tạm thời không có gì nguy hiểm.



Không biết mèo ác quỷ Tà Nguyệt ở bên ngoài ra sao rồi?



Như tâm linh liên kết, Đinh Hạo vừa nghĩ đến mèo ác quỷ Tà Nguyệt thì trên đầu có tiếng mèo kêu rất quen thuộc. Một quầng sáng bạc chợt lóe, thân hình mập mạp của mèo ác quỷ Tà Nguyệt xuất hiện. Mèo ác quỷ Tà Nguyệt hét chói tai quơ quào rớt xuống.



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt nhắm mắt hét to:



- Meo, cứu mạng, meo không muốn chết...



Đinh Hạo bực mình cười duỗi tay ra đón lấy mèo ác quỷ Tà Nguyệt.



- Meo?



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt sợ hãi hí mắt thấy tình huống xung quanh, chân trước vỗ ngực, thở phào nói:



- Meo, lại thấy được ngươi. Sao? Thấy meo có chính nghĩa chưa? Sợ ngươi xảy ra chuyện nên meo nhanh chóng đến bảo vệ ngươi.



Đinh Hạo:



-...



- Meo, mà chỗ này là đâu?



- Không biết.



- Meo, nơi này đẹp thật. Meo, con sông kia lạ quá. Meo, vách băng sáng như thủ tinh. Meo, không gian chỗ này to thật. Meo, hình như có gió...



- Đừng cứ kêu to gọi nhỏ như nhà quê được không?



- Meo? Mau nhìn kìa, trên vách tường phía xa dường như có chữ!



- Có gì mà lạ, ta sớm thấy... Cái gì? Có chữ? Ở đâu?



Đinh Hạo thuận miệng đáp mèo ác quỷ Tà Nguyệt, lòng suy đoán nên làm sao thoát khỏi hố băng. Đinh Hạo suy nghĩ có nên nhảy vào sông âm dương thử không. Đinh Hạo nghe mèo ác quỷ Tà Nguyệt nói thì giật nảy mình, phản ứng lại.



Đinh Hạo kinh ngạc hỏi:



- Cái gì? Ở đâu có chữ?



- Meo, chính là chỗ đó...



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt giơ vuốt chỉ vách băng đối diện sông âm dương.



Đinh Hạo vận dụng thị lực nhìn qua.



Vách băng đối diện khảm khối băng rộng năm thước, dài mười thước, màu khác với băng xung quanh. Nó không trong suốt lạnh lẽo mà dày nặng như một khối ngọc trắng, vuông vức, tầng ngoài bóng loáng.



Khối ngọc bích nghiêng xéo hướng sông âm dương như mặt gương phản chiếu nước sông chảy xiết, vẽ từng đợt sóng gợn.



Sóng gợn không lộn xộn.



Nếu nhìn kỹ sẽ thấy chúng nó hợp thành đường nét như chữ viết.



Quỷ phủ thần công!



Sóng gợn sông âm dương vô tình trở thành chữ viết?



Đây là kiệt tác của thiên nhiên hay cường giả tuyệt thế dùng vô thượng thần thông sáng tạo ra?



Chẳng lẽ là... Thiên thư?



Đinh Hạo cực kỳ rung động.



Một lúc sau Đinh Hạo lấy lại tinh thần, lần nữa vận dụng thị lực nhìn kỹ chữ viết chớp lóe trên mặt kính ngọc thạch, phân biệt hàn ý, rất nhanh nắm chắc quy luật phá giải bốn chữ to bắt mắt nhất.



- Huyền... Chiến... Thắng... A, chữ cuối là... Chữ quyết!



Kết hợp lại là Huyền Chiến Thắng quyết.



Huyền Chiến Thắng quyết?



Nghe như tên một môn công pháp?



Đinh Hạo chữa suy nghĩ kỹ thì...



Kiếm Tổ điên cuồng rít gào:



- Cái gì? Huyền Chiến Thắng quyết? Là Huyền Chiến Thắng quyết? Sao có thể? Không thể nào... Không thể nào. Tại sao công pháp này nằm ở đây?



Giọng Đao Tổ cũng vang lên, ai oán như người vợ bị chồng bỏ nay thấy chồng quay về, vừa yêu vừa hận nói:



- Ha ha ha ha ha ha! Chắc chắn ta nghe lầm, làm sao có thể? Là Huyền Chiến Thắng quyết? A, gần đây ta mệt quá nghe lầm, ha ha ha ha ha ha! Thật sự nghe lầm...



Đinh Hạo ngẩn người, bản năng nói:



- Hai vị phản ứng thế này... Không lẽ Huyền Chiến Thắng quyết có lai lịch gì lớn sao?


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #288