Chương 286: Bóng dáng lửa cháy bập bùng trong huyền băng



- Ha ha ha ha ha ha! Yêu vương... Một cái xác bạch hồ yêu vương, ha ha ha ha ha ha! Đã có sáu cái đuôi. Giàu, ta giàu, giàu thật rồi!



- Bạch hồ yêu vương sao, nhìn cũng ngon miệng.



* * *



Lại một canh giờ.



- Ủa? Đằng trước có cái gì? Lại một xác yêu đóng băng, nếu không nhìn lầm thì là cảnh giới yêu vương...



- Ừm! Trông rất ngon miệng.



* * *



Một nén nhang sau.



- A? Sao lại vẫn là yêu vương? Tại sao không phải yêu quân, yêu hoàng hoặc yêu đế?



- Nhìn cũng... Hơi ngon.



Lại qua nửa canh giờ.



- Cha nó, lại là xác yêu vương, tại sao không phải yêu hoàng a a a?



- Ài, xác yêu vương không ngon mấy, ta không muốn ăn.



* * *



Lại hai nén nhang sau.



- Ài, vẫn là yêu vương nhưng hình là đỉnh yêu vương.



- Không được, no nứt bụng rồi, dù đặt yêu hoàng trước mặt meo thì meo cũng không muốn ăn!



- Sao ta cảm thấy hai đứa mình hơi quá đáng?



- Meo? Có không?



- Thật sự. Mới đầu một xác yêu tướng đã khiến chúng ta mừng hết sức, bây giờ không thèm để xác yêu vương vào mắt, hơi tham lam quá.



- Ngươi nói vậy meo cũng thấy quá đáng thật, nhưng meo thật tình không ăn nổi nữa...



- Trữ vật giới chỉ của ta cũng sắp không chứa nổi.



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt vuốt bụng tròn, ợ no. Mèo ác quỷ Tà Nguyệt như bóng da màu trắng tròn xoe nằm trên vai Đinh Hạo. Đinh Hạo rầu rĩ nhìn hai trữ vật giới chỉ tay mình, nếu cứ tiếp tục đi tới thì chúng nó không đủ chứa đồ.



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt chợt phát ra thanh âm hưng phấn như trong mùa động dục:



- Meo, đó là cái gì?



Đinh Hạo nhìn theo ánh mắt mèo ác quỷ Tà Nguyệt, ngây ngốc tại chỗ như gặp sét đánh.



Thứ xuất hiện trước mắt khiến Đinh Hạo, mèo ác quỷ Tà Nguyệt ngẩn ngơ.



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt trợn to mắt nói:



- Meo, meo nhìn đến cái gì? Một con... Hỏa... Hỏa phượng hoàng?



Đinh Hạo ngây người nói:



- Không phải là phượng hoàng thật đi? Sao... Sao có thể?



Cách Đinh Hạo, mèo ác quỷ Tà Nguyệt năm trăm thước, trong một khối băng to sáu cạnh đông một con chim đỏ to lớn. Lông chim đỏ rực hoa lệ dù bị phong trong huyền băng vẫn cực kỳ chói lọi, đuôi dài tỏa sáng chói mắt, ánh sáng thánh khiết, đường cong thân thể tràn ngập mỹ cảm. Trông như thế cái gì hoàn mỹ nhất trong thiên địa đều tập trung vào người con chim đỏ khổng lồ.



Ngoại hình chim đỏ khổng lồ rất giống với thượng cổ thần thú phượng hoàng trong truyền thuyết.



Con chim bị đóng băng không có chút huyền khí dao động, không biết nó đã chết bao nhiêu năm trở thành cái xác lạnh băng.



Đinh Hạo cắn lưỡi nói:



- Không lẽ phượng hoàng thật sự tồn tại trên đời?



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt nhễu nước miếng ròng ròng:



- Meo, trông ngon quá...



Một người một mèo nhìn nhau, hưng phấn cuồng cười, lao qua ôm khối băng, quan sát kỹ.



- Mau mau mau, tạo lửa hòa tan băng đi để meo giải phẫu.



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt hưng phấn xoa vuốt:



- Meo meo, chưa từng ăn thịt phượng hoàng lần nào, không biết nướng lên có ngon hơn không?



- Để ta nghĩ xem trên người phượng hoàng có bảo bối gì.



Đinh Hạo cười ngu ngốc, thúc giục cực dương thiên hỏa huyền khí cẩn thận hòa tan huyền băng trên người phượng hoàng.



- Meo, chắc con chim này chết thật rồi đi? Sao cảm giác như đang sống. Ngươi hãy nhìn lông chim, meo, vẫn đang tỏa sáng. Nếu ta có lông chim đẹp như vậy thì ttố biết mấy...



Mắt mèo ác quỷ Tà Nguyệt sáng rỡ xoa vuốt, đang tìm chỗ nào để ăn.



- Đúng vậy. Trong truyền thuyết phượng hoàng là chim bất tử, có thể sống lại...



Đinh Hạo bị mèo ác quỷ Tà Nguyệt ảnh hưởng, miệng cũng chảy nước miếng.



Keng!



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt sốt ruột vung vuốt nhưng ai ngờ khi rạch vào lông chim phượng hoàng thì tóe lửa vàng như đao kiếm giao nhau.



- Đau chết bỏ! Lông chim to này cứng quá!



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt nhảy cẫng lên, tức giận thổi vuốt, ngón tay nó suýt đứt.



Đinh Hạo cũng hút ngụm khí lạnh.



Vuốt của mèo ác quỷ Tà Nguyệt xứng với danh từ vô địch không gì phá nổi, thứ cứng rắn đến mấy bị mèo con rạch một cái là dễ dàng như cắt đậu hủ. Không ngờ mèo ác quỷ Tà Nguyệt không làm gì được phượng hoàng đã chết.



- Meo, meo không tin tà!



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt nổi máu, há mồm cắn. Mèo ác quỷ Tà Nguyệt che miệng rên rỉ, răng sữa nhọn suýt gãy. Mèo ác quỷ Tà Nguyệt chỉ để lại nước miếng trên lông chim, không có chút dấu răng nào.



Đinh Hạo cười to, khóe mắt chợt thấy cái gì, đánh rùng mình:



- Tại sao ta trông thấy mắt phượng hoàng nhúc nhích?



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt nhe răng khinh thường nói:



- Meo, làm sao có thể, ngươi hao mắt rồi.



- Có lẽ.



Đinh Hạo cũng cảm thấy không thể nào. Một con chim to bị đóng băng không biết bao nhiêu năm làm sao sống được? Ai ngờ Đinh Hạo ngẩng đầu lên thấy mắt phượng hoàng chuyển động nhìn hướng hắn.



- Meo... Thật sự sống!



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt cũng tổng thấy. Mèo ác quỷ không sợ trời không sợ đất dựng đứng lông mèo, nhảy ra sau lưng Đinh Hạo.



Đinh Hạo cũng sợ hãi.



Thật sự sống lại.



Không lẽ phượng hoàng là con chim bất tử có thể sống lại như trong truyền thuyết.



Đinh Hạo, mèo ác quỷ Tà Nguyệt nhìn chăm chú. Mắt phượng hoàng như hồng ngọc đẹp nhất trên đời nhúc nhích, năng lượng từ trên đầu lan xuống. Sức sống dào dạt phát ra từ thân hình to lớn xinh đẹp, lông chim không gió tự nhúc nhích, tiết tấu đẹp khó tả.



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt sợ hãi lắp bắp:



- Sống... Sống... Sống...



Đinh Hạo ực kỳ rung động, từ từ thụt lùi, cẩn thận cảnh giác. Phượng hoàng là thần thú trong truyền thuyết, huyết mạch cao quý. Nhưng nếu tìm hiểu sâu xa thì phượng hoàng thiên hướng yêu tộc, mới rồi mèo ác quỷ Tà Nguyệt vừa cắn vừa cào nó, không chừng phượng hoàng rất tức giận.



Hơi thở chảy xuôi từ người phượng hoàng càng ngày càng lớn mạnh, tăng vùn vụt. Khí thế đáng sợ từ từ dâng lên trong trăm thước, các khối băng xung quanh mất sức hút trái đất bay lên rồi hòa tan thành hơi nước.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #284