Chương 284: May mắn chạy trốn Kiếm Bất Bình



Trong lúc Kiếm Bất Bình ngạc nhiên thì hai người nghe bên tai có tiếng ầm ầm như mìn chôn dưới đất nổ, đầu ù vang.



Hai loại kình khí khác nhau bùng nổ khi hai thanh kiếm va chạm.



Trong đó một lực lượng hùng hồn như núi chính là huyền khí Kiếm Bất Bình khổ luyện hơn mười năm, lực lượng khác tuy yếu hơn nhưng sắc bén rất nhiều, chính là kiếm ý băng sương của Đinh Hạo.



Kiếm Bất Bình cảm giác hơi thở lạnh băng sắc bén như cương châm xuyên thấu huyền khí hộ thân đâm vào lòng bàn tay gã, đau đớn thật lâu chưa từng cảm nhận khiến gã suýt không cầm chắc được kiếm.



Đinh Hạo thì văng ra ngoài.



Đinh Hạo bay giữa không trung hộc búng máu.



Tuy Đinh Hạo có kiếm ý, có thể khiêu chiến vượt cấp tạo thành tổn thương cho Kiếm Bất Bình nhưng dù sao chỉ là nửa bước kiếm ý, lượng huyền khí thua xa đối phương. Đinh Hạo cứng rắn va chạm, huyền khí kích động suýt lệch nội tạng.



May mắn là mấy ngày nay Đinh Hạo tích lũy vô số kinh nghiệm chiến đấu, phát hiện không địch lại Kiếm Bất Bình lập tức dùng tự quyết ly, nhẹ nhàng như liễu không chịu trọng lực giảm tổn thương từ huyền khí hùng hồn của Kiếm Bất Bình đến mức thấp nhất.



Kiếm Bất Bình điên cuồng quát to:



- Kiếm ý? Ngươi luyện thành kiếm ý? Không thể nào!



Kiếm Bất Bình phát hiện điều gì, mặt nạ cười giả dối biến thành rung động khó tin. Kiếm Bất Bình không còn ung dung mèo vờn chuột như trước. Kiếm Bất Bình nghĩ đến mười mấy năm tu kiếm, ngày đêm ôm kiếm ngủ nhưng không chạm được một chút kiếm ý. Một hậu bối đã định sẽ chết dưới kiếm của gã thế nhưng nắm giữ kiếm ý trong truyền thuyết?



Lửa giận vận mệnh bất công đốt cháy trong ngực Kiếm Bất Bình.



Nhưng Kiếm Bất Bình chưa phát ra kiếm thứ hai thì băng nhai dưới chân rung lắc, phát ra tiếng giòn vang khiến người tim đập chân run. Vết rạn mạng nhện lan tràn trên mặt băng.



Như có bàn tay khổng lồ vô hình ẩn chứa sức mạnh to lớn bóp chặt băng giá đóng băng ngàn vạn năm. Băng nhai vỡ nát, khối băng to sụp xuống vực sâu không thấy đáy.



- Nguy rồi!



Kiếm Bất Bình ngạc nhiên, không rảnh đuổi giết Đinh Hạo. Trong phút nguy cấp, Kiếm Bất Bình cắn đầu lưỡi, đau đớn kích thích huyền khí điên cuồng vận chuyển. Kiếm Bất Bình như mũi tên rời dây cung lùi nhanh hướng khu vực an toàn phía xa.



Trước thiên nhiên nổi giận trời sập đất nứt dù có là cao thủ đại viên mãn Võ Sư cảnh cũng yếu ớt như con gà.



Băng tuyết và vụn tuyết bay lên cao bao phủ phạm vi một dặm.



Phía đối diện, Đinh Hạo bị tuyết chôn vùi, cảm thấy bốn phía mông lung, trong một thước không nhìn thấy gì. Khối băng dưới chân Đinh Hạo sụp xuống, hắn không có chỗ mượn sức. Đinh Hạo rớt xuống đáy vực sâu.



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt đang giả chết kinh kêu:



- Meo... Meo tới cứu ngươi.



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt nhanh như chớp lao hướng Đinh Hạo.



Thân hình mèo ác quỷ Tà Nguyệt vốn nhỏ xíu, nó gầm lên, nháy mắt bành trướng gấp mấy trăm lần. Mèo ác quỷ Tà Nguyệt biến thành con thú to màu trắng, khối băng to rớt xuống so với thân hình của nó trở nên nhỏ bé tựa hạt cát.



Tiếc rằng lưng mèo ác quỷ Tà Nguyệt không mọc cánh, không thể bay. Rất nhanh mèo ác quỷ Tà Nguyệt mất trọng tâm, thân thể cao lớn rớt nhanh như sao băng.



May mắn là vực sâu này không biết bao sâu, Đinh Hạo và mèo ác quỷ Tà Nguyệt rơi xuống nửa ngày chưa thấy đáy.



Đinh Hạo vừa điều chỉnh huyền khí giảm thế rớt xuống vừa hét lên:



- Xem như ngươi có nghĩa khí!



- Meo... Bây giờ meo hơi hối hận có nghĩa khí.



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt bốn vó giang rộng trên không trung, cái đuôi ngoe nguẩy điều chỉnh góc độ giảm thế rơi.



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt kinh hoàng nói:



- Sâu như vậy lỡ rớt xuống thì meo biến thành mèo chết rồi!



Một người một mèo rơi nhanh như lọt vào vô cùng tận, không thấy đáy.



Không biết qua bao lâu sau.



Rốt cuộc Đinh Hạo tỉnh dậy.



Đinh Hạo nghe tiếng ngyá quen thuộc, cúi đầu nhìn. Mèo ác quỷ Tà Nguyệt biến về cỡ bàn tay, thân thể mềm mại cuộn tròn, đầu gối lên bụng ấm áp đang thoải mái ngủ say.



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt... Ngủ... Ngon như vậy?



Đinh Hạo không biết nên nói cái gì với mèo ác quỷ Tà Nguyệt thần kinh thô.



Đinh Hạo nhúc nhích thân thể, chậm rãi đứng lên. Đinh Hạo ngạc nhiên thấy tay chân lành lặn không bị thương, đầu hơi nặng nề, di chứng não chấn động.



Đinh Hạo cầm thanh kiếm rỉ sét, lòng nâng cao cảnh giác. Đinh Hạo quan sát hoàn cảnh bốn phía.



Nơi này dường như là ao băng to, hắn ngẩng đầu mơ hồ thấy chân trời nối liền một mảnh, trước sau là khe nứt băng tầng tối đen, rộng năm mươi thước, không biết đi hướng nào. Hai bên là vách băng bóng loáng như gương.



Màu xanh âm u trong veo, nhìn thấy dưới đáy mấy chục thước. Tiếc rằng vách băng dày cỡ mấy trăm dặm, không thể thấy tận cùng là gì.



Vị trí Đinh Hạo đang đứng là phía cuối khe nứt dài, khối băng dưới chân hắn hõm xuống, mơ hồ thấy hình dạng con mèo.



- Có vẻ như Tà Nguyệt rơi xuống tạo thành. Hưm, ta rớt xuống từ chỗ cao như vậy mà không bị thương, không lẽ...



- Meo, bà nội nó, suýt té bẹp dí rồi!



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt ngủ say như chết rốt cuộc tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn Đinh Hạo, làm bộ dáng đáng thương:



- Ài, ngươi thì tốt rồi, xem ta như cái đệm không bị gì, bản meo té xương cốt rã rời.



Đinh Hạo hiểu ra.



Nếu không có mèo ác quỷ Tà Nguyệt biến thành mèo khổng lồ chắc Đinh Hạo té xuống thành đống thịt nát. Ha ha, mèo ác quỷ Tà Nguyệt biến to ra cái bụng lông rất là mềm.



Nhưng nói đi phải nói lại, rớt xuống từ trên à mèo ác quỷ Tà Nguyệt lại bị Đinh Hạo té đè lên, mèo ác quỷ không rụng một cọng lông, đập tầng băng cứng như kim cương hõm xuống, xong rồi ngủ ngon lành...



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt đúng là quái vật.



Đinh Hạo tùy tay ném một huyền tinh thạch. Mèo ác quỷ Tà Nguyệt hớn hở kêu meo nhảy lên vai Đinh Hạo, hai vuốt ôm huyền tinh thạch nhai rôm rốp như nhai đậu.



- Lần nảy rớt xuống vực may mắn thoát khỏi Kiếm Bất Bình truy sát, nhưng bị nhốt ở đây không phải kế lâu dài, cần tìm cách ra ngoài.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #282