Chương 278: Khai thật



Hơn nữa con mèo ác quỷ Tà Nguyệt dường như có thiên phú tìm kho báu.



Kho báu mấy năm nay Huyết Long Trại cướp giật đều ở trong mậ thất rất bí ẩn nằm dưới đại điện nghị sự, mới đầu không ai tìm ra. Chẳng ngờ mèo ác quỷ qua lại hai, ba lần là tìm được lối vào. Mọi người theo Tà Nguyệt vào trong, bị ánh vàng chói lọi làm mù mắt.



Ai cũng biết mấy năm nay Huyết Long Trại tích lũy tiền tài khá nhiều nhưng không ngờ sẽ nhiều như vậy.



Kim ngân châu báu, ưu chất binh khí, huyền tinh thạch, huyền công tâm pháp, chiến kỹ bí tịch phẩm chất khá...



Trong mật thất chiếm nửa mẫu đất chất đống báu vật làm người hao mắt.



Đám người tiến vào mật thất bị rung động, có người muốn nổi điên cướp giật nhưng bị mèo ác quỷ Tà Nguyệt trấn áp, một hơi nuốt một cao thủ thất khiếu Võ Đồ cảnh. Những người còn lại không dám rục rịch nữa.



- Meo, thật không có nghĩa khí. Là lão tử phát hiện kho báu, ai dám giành giật thì lão tử cắn chết các ngươi!



Mèo hung ác Tà Nguyệt nhếch môi lộ ra răng sữa nhỏ, nó còn mài răng.



nếu là mèo con khác vênh váo như vậy đã sớm bị mọi người đánh bay, nhưng tiểu gia trước mắt... Nếu không muốn bị Tà Nguyệt tùy thời biến to nuốt trọn thì hãy ngoan ngoãn nghe lời. Huống chi sau lưng Tà Nguyệt đứng người đeo mặt nạ quỷ thanh đồng một đao giết chểt Cuồng Ngưu Yêu Soái.



Trả giá giằng co qua đi, Thanh Giang trấn, Thung Lũng thôn mỗi người được bốn phần kho báu, hai phần thì do võ giả tán tu, tiểu tông phái chia đều.



Chia chác xong mèo ác quỷ Tà Nguyệt nhận ra điều gì:



- Meo, sao cảm thấy hôm nay ta làm sai cái gì?



Cô bé Cao Tuyết Nhi lén lút nói:



- Mèo con ngươi nên đợi bọn họ đi mới mở mật thất ra, vậy thì kho báu bên trong đều là của chúng ta, không cần chia với ai.



- Meo!



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt lộ biểu tình vô cùng hối hận, mài răng sữa mất trí nói:



- Vậy bây giờ ta có nên cắn chết hết cả đám cướp về kho báu không?



Mọi người có mặt rùng mình, thần kinh căng thẳng.



Cô bé Cao Tuyết Nhi lắc đầu, nói:



- Thôi đừng, không thể giết người tốt, nếu Khải Trình ca ca biết sẽ tức giận.



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt tỉnh táo lại bỏ qua:



- Meo, vậy thì thôi.



Các võ giả thở phào, rơi lệ đầy mặt. Bọn họ hận không thể ôm cô bé đáng yêu để cảm ơn, thật biết nói chuyện. Mọi người bàn bạc, nhanh chóng mang theo kho báu của mình rời đi. Con mèo này là ai nuôi mà tàn bạo quá, cách xa nó thì hơn.



Trở về Thung Lũng thôn, đám thôn dân cười toe toét tới tận mang tai.



Từ nhỏ đến lớn bọn họ chưa từng hãnh diện như hôm nay. Các đại nhân vật trước kia cao cao tại thượng không thèm nhìn bọn họ một cái hôm nay vẻ mặt nịnh nọt như chó bông, loại cảm giác này quá sướng!



Hơn nữa công phá Huyết Long Trại được nhiều lương thực, binh khí, tiền tài, Thung Lũng thôn qua mười mùa đông cũng dùng không hết.



Hèn chi lúc xuất phát Nhất Đao Khải Trình kêu bọn họ kéo theo xe ngựa, bao gồm xe cút kít. Mới đầu các thôn dân Thung Lũng thôn không hiểu ý giờ mới ngộ ra, đây là tiết tấu phát tài!



Thôn trưởng Cao Phong kích động nói năng lộn xộn:



- Nhất Đao Khải Trình đại hiệp, lần này Thung Lũng thôn ta có thể thoát khỏi kiếp nạn toàn nhờ vào ngươi. Ngươi có ơn tái tạo Thung Lũng thôn, là đại ân nhân của chúng ta. Toàn thôn chúng ta quỳ tạ ngươi!



Các thôn dân Thung Lũng thôn quỳ xuống.



Mấy ngày nay Đinh Hạo cống hiến cho Thung Lũng thôn cái gì người có mắt đều thấy. Một thôn nhỏ nghèo khó giãy dụa cầu sinh, mất đi võ giả thủ hộ rốt cuộc nhìn ánh sáng đến hy vọng. Nếu không có Đinh Hạo thì làm gì có Thung Lũng thôn bây giờ?



- Các vị thúc bá đừng khách sáo.



Đinh Hạo vung tay, lực lượng vô hình tuôn ra nâng người Thung Lũng thôn đứng dậy.



Biểu tình thôn trưởng Cao Phong chân thành không hề ngụy trang nói:



- Những kho báu này đều dựa vào Nhất Đao Khải Trình đại hiệp mới có được, mọi người Thung Lũng thôn ta nguyện dâng lên hết cho đại hiệp.



Người Thung Lũng thôn đứng bên cạnh thôn trưởng Cao Phong không lộ vẻ gì bất ngờ, có vẻ như trên đường về đã bàn bạc từ trước.



Đây là một đám thôn dân thành thật.



Đinh Hạo liếc mèo ác quỷ Tà Nguyệt.



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt giật mình kêu lên:



- Meo?



Mèo ác quỷ Tà Nguyệt trợn to mắt, ra vẻ đáng yêu, vô tội nói:



- Tại sao nhìn meo với ánh mắt như thế? Tuy meo thích thứ sáng lấp lánh nhưng tuyệt đối không buộc bọn họ nói như vậy!



Cô bé Cao Tuyết Nhi xoa bụng mèo ác quỷ Tà Nguyệt, nói:



- Miêu miêu thật biết điều, còn cho ta sờ bụng nhỏ.



Đinh Hạo cúi đầu ngẫm ghĩ, khẽ thở dài:



- Việc đến bây giờ ta không giấu các ngươi, không phải ta tình cờ đến Thung Lũng thôn. Tháng trước lúc thám hiểm di tích thượng cổ tông môn ở Tây Nham sơn mạch ta kết bạn cùng Quách Nộ đại ca, ý hợp tâm đầu, kết thành huynh đệ. Vốn tưởng có thể bàn luận võ kỹ của nhau, uống rượu cười đùa, ai ngờ Quách Nộ đại ca bị kẻ ác giết hại, lúc ta chạy tới thì đã không thể cứu Quách đại ca. Lúc Quách đại ca hấp hối cầu ta đến Thung Lũng thôn làm võ giả thủ hộ, bảo vệ thôn xóm qua mùa đông này. Sau gặp Cao thôn trưởng ở Thái Bình thành là trùng hợp.



Thôn trưởng Cao Phong ngẩn ngơ:



- Cái gì? Quách đại ca đã...



- Không sai, Quách đại ca đã mất đi.



Đinh Hạo lấy trường đao to của Quách Nộ ra khỏi trữ vật giới chỉ, lại lấy đao bén gã đạt được từ di tích thượng cổ giao hết cho thôn trưởng Cao Phong.



Đinh Hạo nói:



- Mấy ngày nay ta quan sát trong thôn bây giờ người có thiên phú trở thành võ giả chỉ một mình Tuyết Nhi. Cao thôn trưởng hãy giữ hai cây binh khí này, chờ mai sau Tuyết Nhi tu luyện có thành tựu có thể sử dụng chúng nó.



Mắt thôn trưởng Cao Phong ướt nước.



Thấy vật nhớ người. Mấy năm nay Quách Nộ bảo vệ Thung Lũng thôn rất được kính yêu, mỗi người xem gã như phụ như huynh. Mấy năm qua Thung Lũng thôn và Quách Nộ có cảm tình thâm sâu, từ khi gã mất tích các thôn dân rất sốt ruột nhưng cứ ôm một tia hy vọng, mong đợi có ngày nam nhân thân hình vạm vỡ sẽ như trước kia vác đao to xuất hiện ở cửa thôn, nhưng bây giờ...


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #276