Chương 262: Thanh kiếm này từ đâu ra?



Thôn trưởng Cao Phong chắp tay cười hỏi:



- Vị này chắc là ngũ gia thiên tài của Vấn Kiếm tông?



Thiếu niên không thèm nhìn thôn trưởng Cao Phong, ánh mắt không có tiêu cự lướt qua Thung Lũng thôn. Thôn trưởng Cao Phong nhíu chặt mày không che giấu biểu tình ghét, mất kiên nhẫn, như hoàng đế cao cao tại thượng đến xóm nghèo hôi thối dơ bẩn, không muốn nói một câu với đám ăn mày.



Thôn trưởng Cao Phong cười lúng túng.



- Họ Cao, lúc này đừng nói mấy câu sáo rỗng. Ha ha, hôm nay ngũ đệ của ta tự mình đến đón người. Thế nào? Nữ nhi của ngươi đâu? Mau kêu nàng trang điểm rồi đi theo chúng ta.



Lý Vân Dương cười to bảo:



- Phải rồi, còn có tiểu tán tu không biết trời cao đất rộng kia, kêu hắn mau lăn ra đây dập đầu xin lỗi nhị gia thì sẽ bỏ qua chuyện ngày hôm qua.



- Cái này...



Vẻ mặt thôn trưởng Cao Phong lúng túng.



Nét mặt Lý Vân Dương sa sầm, lạnh lùng hỏi:



- Như thế nào? Còn muốn từ chối? Đừng được nước lấn tới.



Thiếu niên anh khí nhíu mày, mất kiên nhãn nói:



- Nhị ca, ta bận.



Lý Vân Dương vội cười gật đầu, nói:



- Lão ngũ yên tâm, sẽ không làm mất nhiều thời gian của ngươi.



Lý Vân Dương nói xong biến sắc mặt, quay đầu nhìn thôn trưởng Cao Phong.



Lý Vân Dương sắc mặt âm trầm nói:



- Nghe chưa? Họ Cao, đừng dằng dai nữa, không thì đừng trách ta không khách sáo.



Thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm nhìn nhau, thầm thở dài, xem ra không thể câu giờ được nữa. Thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm định nhận mệnh đồng ý.



Chính lúc này...



Một giọng non nớt từ bên cạnh vang lên:



- Ta có một thứ muốn các ngươi nhìn.



Hai tay cô bé Cao Tuyết Nhi nâng một thanh kiếm rỉ sét chậm rãi đi tới.



Thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm nhìn cô bé Cao Tuyết Nhi, tức ói máu, thầm nhủ: Ngươi còn đi ra gây rối? Một thanh kiếm rỉ sét giúp được gì? Có lẽ Nhất Đao Khải Trình chỉ cố ý làm màu. Nhưng sâu trong lòng thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm ôm chút hy vọng cuối cùng và niềm tin mấy ngày nay với Đinh Hạo. Thế là thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm không quát mắng hay ngăn cản cô bé Cao Tuyết Nhi.



- Nhìn cái gì?



Nhất Đao Khải Trình quay đầu liếc cô bé Cao Tuyết Nhi, cười nói:



- A! Đây là tân nương tử của chúng ta. Ha ha, tiểu nha đầu hãy mau tắm rửa chuẩn bị đi, sắp gả đi còn ôm thứ rác rưởi. Lát nữa ngươi thành người của Lý gia ta, kêu đại ca cho ngươi một thanh trường kiếm bách luyện tinh cương chơi.



Cô bé Cao Tuyết Nhi cắn chặt răng nói:



- Ngươi yã nhìn kỹ thanh kiếm này, chủ nhân của kiếm nói khi các ngươi nhìn nó sẽ đổi ý.



Cô bé Cao Tuyết Nhi rất hồi hộp.



Dù sao cô bé Cao Tuyết Nhi chỉ là đứa trẻ mười mấy tuổi, đối diện kỵ sĩ Thanh Giang trấn như sói như cọp làm nàng rất sợ, trong đó còn có một đệ tử Vấn Kiếm tông cao cao tại thượng. Giọng cô bé Cao Tuyết Nhi run run, thân hình nhỏ xinh run bần bật.



Cô bé Cao Tuyết Nhi nắm chặt chuôi thanh kiếm rỉ sét, xúc giác hơi lạnh cho nàng nhiều can đảm hơn.



Lý Vân Dương ôm bụng cười to bảo:



- Kiếm? Cái thứ rách nát này là một thanh kiếm? Ha ha ha ha ha ha! Cười chết mất. Các huynh đệ tới nhìn đi. Ha ha ha ha ha ha! Các ngươi có từng thấy thanh kiếm như vậy chưa?



- Đây là thứ rác rưởi gì cũng dám lấy ra mất mặt?



- Thậm chí không bằng dao chẻ củi trong hậu viện nhà ta mà dám nói nó là một thanh kiếm?



- Ha ha ha ha ha ha! Coi như nó là một thanh kiếm, này, chủ nhân thanh kiếm rách nát này chắc là tên ăn mày nghèo mạt rệp đi? Cũng dám lấy ra khoe khoang, đầu bị lừa đá khùng rồi?



Đám kỵ sĩ Thanh Giang trấn cười chảy nước mắt, quá buồn cười. Một thanh kiếm đồng nát cũng dám lấy ra, kiêu ngạo nói là sẽ khiến bọn họ đổi ý, đồ điên cũng không dám nói như vậy.



Lý Vân Dương mất kiên nhẫn nói:



- Được rồi được rồi, tiểu nha đầu, nhanh chóng trở về thay quần áo, nhị gia ta không có thời gian dây dưa với ngươi. Đại ca đã mở tiệc lớn ở Thanh Giang trấn đang chờ ngươi, ha ha ha ha ha ha!



Trong lòng đám người thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm thầm than. Quả nhiên là Nhất Đao Khải Trình cố ý làm màu, thanh kiếm rỉ sét không thể nói rõ vấn đề gì.



Ai, nhận mệnh đi.



- Không, xin... Xin các ngươi nhìn kỹ lại.



Hốc mắt cô bé Cao Tuyết Nhi ướt nước, trong lòng nàng tuyệt vọng. Nhưng cô bé Cao Tuyết Nhi nghĩ đến buổi tối gió tuyết trong Thái Bình thành, Đinh Hạo mỉm cười và một tô mì nóng, không hiểu sao nàng càng tin tưởng hắn hơn.



Lý Vân Dương không còn kiên nhẫn:



- Nhìn cái gì, tiểu nha đầu, nhị gia không rảnh đùa với ngươi...



Chỉ là tiểu thiếp của đại ca, không phải chính thất, Lý Vân Dương không kiêng dè gì.



Nhưng không ai ngờ chính lúc đó...



Lý Vân Kỳ luôn thả hồn theo gió rốt cuộc nhìn hướng thanh kiếm rỉ sét, phát ra tiếng kêu sửng sốt:



- Ủa?



Thanh âm này hấp dẫn ánh mắt mọi người.



Đám người nhìn mặt Lý Vân Kỳ, thiếu niên Vấn Kiếm tông kiêu ngạo này lộ biểu tình kinh ngạc, rung động không thể tin, thậm chí là một chút kinh khủng.



- Ngươi... Cho ta xem thanh kiếm đó.



Trong các cặp mắt ngạc nhiên, Lý Vân Kỳ tách đám người ra, biểu tình nghiêm túc nhận lấy thanh kiếm rỉ sét từ tay cô bé Cao Tuyết Nhi. Lý Vân Kỳ cung kính cầm thanh kiếm rỉ sét, quan sát kỹ.



Mọi người không hiểu ra sao.



Chỉ là thanh kiếm rỉ sét tùy thời sẽ gãy không lẽ có huyền cơ gì khiến tiểu thiên tài Vấn Kiếm tông chú trọng như vậy?



Lý Vân Dương biến sắc mặt nhưng không quá quan tâm. Lý Vân Dương cảm thấy một cây kiếm đồng nát chẳng lẽ có thể khiến đệ đệ thiên tài ra quyết định kinh người gì sao?



Trưởng lão Cao Lâm, thôn trưởng Cao Phong liếc nhau, thấy rung động trong mắt đối phương. Giây phút này trái tim thôn trưởng Cao Phong, trưởng lão Cao Lâm đập nhanh, suy nghĩ nhiều hơn.



Trong phút chốc...



- Là nó, đúng rồi.



Lý Vân Kỳ nhìn kỹ thật lâu sau, biểu tình càng trầm trọng hơn, thái độ iêu ngạo cao cao tại thượng biến mất ngay.



Lý Vân Kỳ mỉm cười hỏi:



- Tiểu muội muội lấy thanh kiếm này ở đâu ra?



Cô bé Cao Tuyết Nhi lau nước mắtn nơi khóe mắt, trong trẻo nói:



- Là Khải Trình ca ca đưa cho ta.



Biểu tình Lý Vân Kỳ kỳ dị, dừng một chút, cung kính trả thanh kiếm rỉ sét cho cô bé Cao Tuyết Nhi bằng hai tay.



Vẻ mặt Lý Vân Kỳ càng hiền hòa nói:



- Tiểu muội muội, ta có thể gặp Khải Trình ca ca kia được không?



Cô bé Cao Tuyết Nhi ngần ngừ nói:



- Cái này... Ta phải hỏi Khải Trình ca ca đã.



Lý Vân Kỳ thân thiện nói:



- Được, không vội, ta chờ.



Cô bé Cao Tuyết Nhi cầm thanh kiếm rỉ sét xoay người đi hướng lầu đá phía xa.



Lúc này, mọi người đều nhìn ra không thích hợp.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #260