Chương 246: Huyết Long Trại, tăng tiến Võ Đồ



Đinh Hạo đẩy cửa phòng ra nhìn, trời đã sáng.



Một đêm qua đi.



Đinh Hạo rửa mặt súc miệng xong ra khỏi phòng. Đám người Cao Phong đã chờ sẵn bên ngoài, thấy Đinh Hạo đi ra liền cung kính chào hỏi. Cô bé Tuyết Nhi sửa sạch bùn đất lộ ra khuôn mặt trắng xinh xắn, như thay đổi người khác. Cô bé lớn tiếng chào Đinh Hạo.



Đoàn người ăn sáng trong khách sạn xong lên đường.



Trước khi đi Đinh Hạo mua nhiều thứ, đa phần là áo giáp, vũ khí lương thực. Đinh Hạo thuê một chiếc xe ngựa to mới chở hết đồ.



Mặt trời sáng sủa, tuyết vẫn rơi, đoàn người ra cửa bằng.



Thung Lũng thôn



Thung Lũng thôn giống như nhiều thôn xóm nhân loại ở quy mô nhỏ, thôn không lớn, chiếm diện tích chưa đến sáu mươi mẫu.



Thung Lũng thôn ở trong vùng đồi núi, lưng dựa Tuyết Long sơn, trên núi quanh năm đóng băng. Trước thôn là thảo nguyên, lùm cây bị tuyết phủ lên. Một vực sâu mấy ngàn thước như vết nứt bị đại năng thượng cổ một kiếm chém trúng, gió lạnh rít gào, tuyết tràn ngập.



Thung Lũng thôn dựa núi xây dựng thành hình hẹp dài.



Một con đường chính từ đầu đông thôn đến đầu tây thôn, hai bên là nham thạch, khối băng dựng thành phòng ốc.



Bên ngoài Thung Lũng thôn dùng nham thạch, gỗ to, băng khối chất thành tường cao hơn năm mươi thước, các loại gai đông trong tầng băng, nhìn từ xa như nhím trắng. Tường băng lóe ánh sáng dưới mặt trời trông khá uy phong, có thể chống đỡ vài yêu ma thấp kém xâm nhập.



Mùa đông dài dặc đến, dù là nhân loại hay yêu ma đều rơi vào nguy cơ thiếu thức ăn.



Mỗi năm trên đất Tuyết Châu sẽ tăng con số xung đột giữa nhân loại và yêu ma, gần như mỗi ngày có đổ máu. Vì kéo dài chủng tộc và sinh tồn, hai bên không thể không chém giết nhau.



Mặt trời mới lên, Cao Lâm năm nay bảy mươi ba là người lớn tuổi nhất trong Thung Lũng thôn mang theo vài thanh niên võ trang leo lên lầu phía nam tường băng quan sát, vừa cảnh giới vừa nhìn hướng nam xa xôi.



Hôm nay là ngày thứ bốn, năm từ khi thôn trưởng Cao Phong cùng mấy thanh niên trai tráng đi mời võ giả thủ hộ. Theo ước định lúc trước ngày hôm qua đám người Cao Phong nên trở về.



- Yêu ma trong Tuyết Long sơn càng lúc càng táo bạo, rất nhanh chúng sẽ tràn xuống đây. Hy vọng nhóm thôn trưởng thuận lợi trở về, mời được võ giả thủ hộ có thực lực không tệ.



Cao Lâm không dám nghĩ theo chiều hướng xấu.



Nếu không có võ giả thủ hộ thì có lẽ mùa đông này là ngày Thung Lũng thôn bị xóa sổ.



Có nhiều thôn dân lục tục đứng trên tuờng cao, ánh mắt mong chờ nhìn đường núi phương nam.



Thời gian chậm rãi trôi trong sự chờ đợi nôn nóng.



Dần dần trời giữa trưa, con đường duy nhất đi thông bên ngoài vẫn không có bóng người.



Một thanh niên mười mấy tuổi máy rậm mắt to có chút anh khí chờ mất kiên nhẫn, tay cầm trường mâu sắc nhọn mở miệng nói:



- Trưởng lão, sao nhóm thôn trưởng còn chưa về?



- Không lẽ trên đường gặp yêu ma...



Cao Lâm nhướng chân mày trắng đánh gãy lời Cao Kiếm:



- Cao Kiếm, không nên nói lung tung.



Cao Kiếm há mồm, không dám cãi lại Cao Lâm.



Có người mừng rỡ hét to:



- Mau nhìn, phía xa có gì đó!



Mọi người nhìn hướng đường núi phái nam, thấy nơi chân trời và đất nối liền mơ hồ có mười mấy bóng đen. Bóng đen ngày càng rõ ràng, không phải yêu ma hay động vật khác mà là bóng người di chuyển nhanh.



- Là nhóm thôn trưởng trở về?



Cao Lâm mừng rỡ, đôi mắt và khuôn mặt đầy nếp nhăn từ vui sướng biến thành kinh khủng.



- Mau, lập tức phòng ngự, chuẩn bị lầu quan sát, là người...



Một dãi cờ trắng dài đột nhiên bay lên trên đường núi, lá cờ in trường long đỏ giương nanh múa vuốt bị gió bắc thổi vù vù như vật sống bay lượn trên không trung, ngập mùi máu.



Một kỵ sĩ mặc giáp đen nhẹ cầm cờ.



Sau lưng kỵ sĩ thân hình vạm vỡ là đọi kỵ binh ba mươi người rầm rập lao đến, như gió độc nổi lên trong thiên địa trắng, tốc độ siêu nhanh. Trong tiếng vó ngựa như sấm nổ, chớp mắt đội kỵ sĩ đã đến bên dưới tường băng.



Nhìn gần càng thấy rõ những kỵ sĩ dữ tợn.



Mỗi người mặc giáp đen dính máu, ngựa to lông đen, dưới đầu ngựa treo mấy cái đầu đã bị đông cứng. Cái đầu biểu tình kinh khủng, giận dữ hiển nhiên mới bị giết không lâu.



Đám người kia như quân đội tử thần bước ra từ địa ngục.



Trên giáp sắt kỵ sĩ dính vết máu đỏ và tầng băng bạc, trang nghiêm túc mục. Kỵ sĩ thở ra khói trắng như sương quỷ, con ngựa thở phì phì tăng không khí kinh dị, tràn ngập sát khí khó tả.



Trên tường thành, người Thung Lũng thôn bị hù sợ.



Đa số người sợ đến không nói nổi một câu, số ít run lẩy bẩy, tay cầm trường mâu run run, mặt trắng bệch, mắt tràn ngập tuyệt vọng.



Mọi người đều nghe các loại tin đồn về nhóm kỵ sĩ này.



Bọn họ là cướp núi lớn nhất trong vòng năm trăm dặm, nổi danh khát máu vô tình, đến đi như gió xoáy tung hoành vùng Tuyết Long sơn, không ai dám chọc. Bọn họ cướp thương đội, cướp sạch thôn xóm, cướp người và tiền, không chuyện ác nào không làm. Nơi băng cướp đi qua gặp hơi chống cự là thiêu giết sạch, chó gà không tha.



Nhưng đám giặc hung tàn này cũng biết không thể tát ao bắt cá, đối với thôn xóm trong trăm dặm chỉ cần biểu thị phục tòng, mỗi năm bốn mùa trưng thu một lần thì sẽ không cướp nữa. Rất nhiều thôn xóm nhân loại nhờ thế mới sống nổi.



Dưới thành.



Kỵ sĩ giáp đen dẫn đầu cao to nhất, cỡ hai thước rưỡi, người như tháp sắt. Gã ngồi trên con ngựa bán yêu to khao trương, đầu trọc, mặt và đầu xăm hình bụi gai thú màu xanh, hung tợn đáng sợ.



Kỵ sĩ giáp đen nheo mắt, đáy mắt lóe tia sáng xanh lạnh băng không giống mắt nhân loại.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #244