Chương 201: Đinh Sư Huynh Cũng Thông Hiểu Đan Thảo Chi Đạo?



Thiếu niên độc nhãn long biểu tình sợ hãi, định làm ra phản ứng thì rồng bạc đã bay tới, chớp mắt nhập vào người gã. Thiếu niên độc nhãn long uốn éo vặn vẹo chợt khựng lại như bị điểm huyệt.



Một tầng băng bạc đóng băng thân thể gã trừ cái đầu.



Chớp mắt trường kiếm của Đinh Hạo đã gác lên vai thiếu niên độc nhãn long.



Cùng với trường kiếm của Đinh Hạo còn có vuốt nhọn từ mèo con màu trắng tai gập đáng yêu.



Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu nhảy lên vai thiếu niên độc nhãn long, miệng hưng phấn hú. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu huơ vuốt trước mặt thiếu niên độc nhãn long làm gã sợ hãi suýt đái dầm.



Đây là móng vuốt cào nát cương châm, nhẹ nhàng rạch một đường lên cổ thiếu niên độc nhãn long là sẽ có một lỗ máu.



Chiến đấu kết thúc.



Đến lúc này tiếng kiếm ngân lúc trước Đinh Hạo búng kiếm còn văng vẳng trong không khí.



Chiến đấu từ lúc ban đầu đến kết thúc chỉ có mười giây.



Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu kêu một tiếng:



- Meo!



Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu lăn lộn ra vẻ đáng yêu tranh công.



Trong phút chốc...



Bùm bùm bùm bùm bùm!



Mười mấy đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông đứng gần đó té bịch bịch xuống đất.



Thân thể các đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông lạnh lẽo, trừ mấy người sớm chết trước ra còn lại các đệ tử ký danh đứng thẳng, đó là vì kiếm của Đinh Hạo quá nhanh và lạnh cắt cổ họng giải quyết xong ngay.



Thiếu niên độc nhãn long ngây ra như phỗng, trong ánh mắt có tia sợ hãi cầu xin.



Thua.



Thua hoàn toàn.



Thiếu niên độc nhãn long chợt hiểu tại sao đệ tử ký danh của Vấn Kiếm tông này có gan khiêu chiến với thần đồng Mục Thiên Dưỡng của Thanh Bình học viện, bởi bọn họ cùng một loại người.



Có lẽ Đinh Hạo không mạnh bằng Mục Thiên Dưỡng, có lẽ trận ước chiến ba năm sau hắn vẫn chết trận. Nhưng loại người này bên trong chảy dòng máu điên cuồng khó ức chế.



Bọn họ đều là rồng trong cõi người.



Từ lúc sinh ra đã định sẽ tiếu ngạo cửu thiên, không cam nguyện bình phàm.



- Ta... Ngươi... Ta...



Thiếu niên độc nhãn long cảm giác khí lạnh từ trường kiếm gác trên cổ, ánh mắt Đinh Hạo đầy sát khí khiếp người. Thiếu niên độc nhãn long sợ hãi teo tim, lắp bắp không biết nên nói cái gì. Thiếu niên độc nhãn long muốn muốn quỳ xuống cầu xin tha thứ nhưng thân hình bị đóng băng, thân bất do kỷ.



Đáo lại thiếu niên độc nhãn long là mèo con màu trắng tai gập đáng yêu kêu lên ác ý:



- Meo meo meo meo meo meo!



- Ngươi... Ngươi không thể giết ta... Ta...



Thiếu niên độc nhãn long không còn uy phong, đau khổ van xin:



- Phụ thân của ta là thập nhất trưởng lão nội môn của Tinh Vẫn tông, Trương Minh Đức, ngươi giết ta rồi phụ thân sẽ không tha cho ngươi. Ngươi yên tâm, vừa rồi ngươi giết mấy đệ tử bình thường Tinh Vẫn tông nhưng chỉ cần ngươi tha cho ta, ta bảo đảm tuyệt đối sẽ không truy cứu chuyện này. Nói là... Nói là bọn họ chết trong cơ quản di tích thượng cổ. Ta sẽ làm chứng cho ngươi!



Thiếu niên độc nhãn long bị hù sợ chảy nước mắt nước mũi, không còn dáng vẻ kiêu căng, vênh váo.



Tiếc rằng trường kiếm của Đinh Hạo lại dán tới mấy phân.



Tia sáng lạnh sắc bén cắt vỡ lớp da.



Thiếu niên độc nhãn long cực kỳ khủng hoảng:



- Không... Khoan... Đừng!



- Đinh sư huynh...



Ngọc Giác Dao ở phía xa kiềm không được hét to:



- Tha hắn đi.



Tuy Ngọc Giác Dao hận không thể băm vằm thiếu niên độc nhãn long ra nhưng nàng lo lỡ như Đinh Hạo giết người này sẽ đem lại rắc rối cho hắn.



Mộ Dung Yên Chức cũng khuyên nhủ.



Hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao không muốn vì chính mình mang đến rắc rối cho Đinh Hạo, dù sao năng lực một trưởng lão nội môn Tinh Vẫn tông cực kỳ khủng bố.



Trường kiếm của Đinh Hạo hơi khựng lại.



Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu như nghe hiểu tiếng người, thu về vuốt, nhảy lên vai Đinh Hạo. Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu cọ đầu lông xù vào mặt Đinh Hạo, miệng rên rỉ.



Thiếu niên độc nhãn long thấy vậy thầm thở phào.



- Chỉ cần lần này có thể sống sót quay về...



Thiếu niên độc nhãn long độc ác thầm lên kế hoạch, khi gã sống sót sẽ tìm mấy cao thủ thiên thiên ám khí trong Tinh Vẫn tông tìm cơ hội làm thịt Đinh Hạo, lấy lại sỉ nhục hôm nay.



Ai ngờ trong chớp mắt...



Đinh Hạo cười to bảo:



- Giết một cặn bã có gì phải sợ đầu sợ đuôi?



Kiếm quang lấp lóe, kiếm thanh gào thét.



Nụ cười đông trên mặt thiếu niên độc nhãn long, một tia sáng lạnh như sợi tơ xẹt qua cổ thiếu niên độc nhãn long mang đi sự sống, không chút do dự, dứt khoát.



Đinh Hạo không chút hối hận.



Nhiều nợ không sợ nặng. Đã có một Mục Thiên Dưỡng thêm vào thiếu niên độc nhãn long thì ngại gì?



Huống chi Đinh Hạo có nguyên tắc của mình, tuyệt đối không trái lương tâm nhường bước. Trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm quang không cầu vĩnh thế trường tồn, chỉ cầu có thể không thẹn với lòng. Chỉ có ý niệm thông suốt thì đường võ đạo mới tinh tiến kiên quyết.



Ngón tay Đinh Hạo vuốt thân kiếm.



Tia sáng trên thanh kiếm rỉ sét tán đi lộ ra thân kiếm loang lổ, Đinh Hạo cất kiếm vào trữ vật giới chỉ.



Phía đối diện.



Hai thiếu nữ Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao giật mình vì Đinh Hạo quyết tuyệt, gan góc, cũng bị biểu hiện nghịch thiên của mèo con màu trắng tai gập đáng yêu hù ngơ ngẩn, không biết nên nói cái gì.



Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao ôm rung động liên tục cảm ơn Đinh Hạo.



Hôm nay nếu Đinh Hạo không xuất hiện vào phút nguy cấp, Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao rơi vào tay đám súc sinh đó thì kết cuộc thê thảm hơn chết vô số lần.



Đinh Hạo trấn an Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao, lục tìm trên xác các đệ tử ký danh Tinh Vẫn tông, thiếu niên độc nhãn long thấy một số ám khí tẩm độc, các bình lọ nho nhỏ các loại.



Mãi đến lúc này Lư Bằng Phi núp trong góc phía xa mới chạy ra, lớn tiếng nói:



- Đinh sư huynh, ta đến rồi... A? Đinh sư huynh thật lợi hại, đã giải quyết xong kẻ địch?



Đinh Hạo hừ lạnh, không thèm nhìn Lư Bằng Phi.



Mộ Dung Yên Chức luôn cố chống lúc này lảo đỏa, mặt trắng bệch ngã xuống.



Ngọc Giác Dao giật mình kêu lên:



- A! Mộ Dung sư tỷ làm sao vậy?



Ngọc Giác Dao vùng vẫy tới gần dìu Mộ Dung Yên Chức, thấy vết thương trên người nàng chảy ra máu đen tanh hôi.



Ngọc Giác Dao giật mình kêu lên:



- Sư tỷ cũng trúng độc, ám khí đó có độc. Sư đệ, làm sao đây?



Ngọc Giác Dao nói rồi cảm giác tức ngực, tay chân mềm nhũn.



- Hai vị sư muội đừng lo, ta đoán giải dược nằm ở đây.



Đinh Hạo cẩn thận nhìn đống bình lọ, dựa theo tri thức về đan dược, thảo dược nhanh chóng phân biệt ra mấy dược cao toát mùi thơm thấm gan là thuốc giải độc cho Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao.



Đinh Hạo nói câu này khiến Mộ Dung Yên Chức, Ngọc Giác Dao căng thẳng thần kinh được thả lỏng.



Nếu có giải dược thì không cần lo.



- Đinh sư huynh cũng thông hiểu đan thảo chi đạo?



Ngọc Giác Dao là thiếu nữ thân hình nhỏ xinh, khuôn mặt xinh đẹp, mắt to lấp lánh nhìn mèo con màu trắng tai gập đáng yêu trên vai Đinh Hạo. Trông Ngọc Giác Dao đơn thuần xinh đẹp.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #200