Chương 194: Trợn tròn mắt, ai nói ta không sờ được



Mèo con màu trắng tai gập đáng yêu rất vừa lòng liếm lòng bàn tay Đinh Hạo sau đó nhảy lên vai hắn, ngáy ngủ.



- Xem kìa!



Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong lầm bầm, tiếp tục bảo:



- Người tiếp theo, Lý Lan, mau sờ, lên!



Mặt Lý Lan tối sầm bước lên, sờ đốm sáng đen nửa ngày cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì, lắc đầu rời đi.



- Ài.



Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong còn thất vọng hơn Lý Lan, thở dài thườn thượt như chết phụ chết mẫu. Chờ Mã Nhất Phi cũng đi sờ vẫn không có thu hoạch, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong càng thở dài hơn phất tay kêu Lư Bằng Phi.



Trong lòng Lư Bằng Phi cực kỳ kích động, bước tới trước đốm sáng đen, người run run.



Lư Bằng Phi chậm rãi đút tay vào, lòng thầm cầu nguyện, sờ soạng.



Lư Bằng Phi bỗng hưng phấn la lên:



- A! Hình như ta đụng trúng thứ gì!



Lư Bằng Phi rút tay ra, tay gã nắm một thanh trường kiếm đen nhạt, thân kiếm tối tăm đầy vằn như nham thạch, mũi kiếm mơ hồ, dài khoảng một thước sáu, hình thức cổ kính toát ra năm tháng tang thương.



Đây là một thanh kiếm đá.



Trông không có chút sức sát thương, chỉ cần chạm nhẹ là kiếm sẽ gãy.



Như có linh tính mách bảo, Lư Bằng Phi thử rót huyền khí vào thân kiếm.



Bỗng kiếm tỏa ánh sáng đỏ rực làm mọi người mù mắt, lửa nóng cháy khiến người tỏa ra. Lư Bằng Phi vung tay lên, xèo một tiếng kiếm đá chém ngang một khối nham thạch cao nửa thước như chém vào bùn, không phí sức chút nào.



Rất sắc bén!



Huyền khí!



Chắc chắn đây là trường kiếm huyền khí.



Đám đông kinh kêu, đám tán tu xếp hàng dõi mắt nhìn thèm nhễu nước miếng, trong mắt khó thể che giấu hâm mộ, ghen tỵ. Chết tiệt, nếu cho bọn họ sờ trước thì không chừng kiếm đá huyền khí này thuộc về bọn họ.



Đây chính là huyền khí, huyền khí! Hoàn toàn luyện hóa nó rồi đủ để bất cứ ai có lực lượng vượt cấp khiêu chiến.



- Ha ha ha ha ha ha! Ha ha ha ha ha ha!



Lư Bằng Phi cực kỳ hưng phấn, điên cuồng cười to bảo:



- Ha ha ha ha ha ha! Ta sờ được rồi, một thanh thạch kiếm huyền khí, ha ha ha ha ha ha! Ta thật may mắn, các ngươi thấy không? Ta có được một thanh trường kiếm huyền khí, ha ha ha ha ha ha!



Đinh Hạo và Lý Lan liếc nhau, ngầm cười, không nói gì.



Mã Nhất Phi mặt không biểu tình.



Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong thì nhảy tới trước mặt Lư Bằng Phi, vẫy tay nói:



- Cha nó, là huyền khí, mau cho ta nhìn xem, ha ha ha ha ha ha!



Lư Bằng Phi cười cứng ngắc, bản năng muốn từ chối. Nhưng Lư Bằng Phi nghĩ đến thân phận, thực lực của Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đành miễn cưỡng đưa kiếm đá ra.



Lư Bằng Phi nhỏ giọng nói:



- Giáo sư sư thúc, là đệ tử phát hiện kiếm này, dựa theo môn quy nên thuộc về đệ tử...



- Biết biết, nói nhiều.



Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong mất kiên nhẫn khoát tay, cầm kiếm đá quan sát kỹ rồi tiếc nuối gật đầu, trả lại Lư Bằng Phi.



Lư Bằng Phi vội ôm trường kiếm vào lòng, sợ nó bay đi.



Trong mắt Lư Bằng Phi tràn ngập đắc ý, liếc Đinh Hạo, Lý Lan. Lư Bằng Phi thầm quyết định nếu Đinh Hạo đòi xem thì gã sẽ mượn cơ hội trào phúng hắn.



Nhưng khiến Lư Bằng Phi thất vọng là từ đầu đến cuối Đinh Hạo không nhìn gã một lần, không có vẻ gì muốn xem kiếm.



- Được rồi, chúng ta đã sờ xong.



Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhìn đám tán tu, nói:



- Bây giờ các ngươi sờ đi, ừm, xếp hàng từng người lên, ai dám không giữ trật tự thì lão tử diệt kẻ đó!



Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nói rồi vỗ một chưởng, một luồng kiếm khí bắn ra vỗ một lỗ thủng sâu không thấy đáy đường kính nửa thước trên vách đá đen.



Lực lượng đáng sợ.



Mọi người đánh rùng mình, ngoan ngoãn theo trình tự đi lên sờ.



Ai đều nhìn ra được tên thần kinh này vì không sờ được bảo bối này ôm cục tức, không ai muốn đạp mìn.



Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong vung tay lên:



- Chúng ta đi.



Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong mang theo mấy người Mã Nhất Phi, Đinh Hạo, Lý Lan, Lư Bằng Phi rời đi.



Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong đi vài bước, ngoái đầu lại gằn giọng:



- Đừng để ta phát hiện các ngươi không xếp hàng.



Đám tán tu bị tổ tông này vật vã sắp khóc, thầm nhu ngươi đi mau, đi lẹ giùm.



Bị Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong uy hiếp, mãi khi đoàn người Vấn Kiếm tông đi xa đám tán tu không dám rối loạn trật tự, ngoan ngoãn xếp hàng sờ. Ngẫu nhiên có người được bảo bối, trong đám người vang tiếng reo hò.



Tâm tình Lư Bằng Phi cực kỳ tốt.



Đinh Hạo, Lý Lan không có được thứ gì, Lư Bằng Phi siêu may mắn được một thanh trường kiếm huyền khí. Điều này nói lên cái gì? Nói lên khí vận võ đạo của Lư Bằng Phi hơn xa Đinh Hạo, Lý Lan, gã vượt qua hai người này trong trắc nghiệm vận may của môn phái, xếp hạng nhất.



Chờ khi về sơn môn, các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện sẽ không mắt với gã nữa.



Lại nói có thanh kiếm này, chờ kết thúc rèn luyện, trong đại tái năm viện lần hai gã có thể đánh bại cao thủ các viện khác, rất có hy vọng vượt trội tất cả.



Lư Bằng Phi tưởng tượng mọi người nhìn chăm chú gã đánh bại đám người Đinh Hạo, Lý Mục Vân là gã thấy lâng lâng, miệng ngâm nga.



Lư Bằng Phi thậm chí đi tới trước mặt Đinh Hạo, không ngừng rót huyền khí vào kiếm đá kích phát lực lượng, khoe khoang uy lực đáng sợ của kiếm đá, khoe rõ ra mặt. Đinh Hạo như không nhìn thấy, Lư Bằng Phi cố ý cho rằng trong lòng hắn rất hâm mộ, ghen tỵ cố tình tỏ vẻ không quan tâm.



Lư Bằng Phi kiềm không được chủ động mở miệng, giả bộ đùa giỡn nói:



- Không ngờ hôm nay thật may mắn. Phải rồi, Đinh sư huynh, bây giờ ta cảm thấy thạch kiếm huyền khí này chắc ngươi cũng không là đối thủ của ta được.



Khóe môi Đinh Hạo cong lên trào phúng, lắc đầu, nói:



- Ta cảm thấy không thể nào.



- Không thể nào?



Lư Bằng Phi cố nén tức giận, trào phúng:



- Chẳng lẽ Đinh sư huynh cảm thấy thanh kiếm rỉ sét như cục than của ngươi sắc bén hơn trường kiếm huyền khí của ta sao?



Đinh Hạo rất nghiêm túc gật đầu, còn nghiêm trang nói:



- Đó là một mặt, còn nguyên nhân khác là thật ra ta mới sờ được một thứ.



Đinh Hạo nói rồi xòe tay ra, ánh sáng chợt lóe.



Lư Bằng Phi trợn to mắt, cứng lưỡi.



Lư Bằng Phi suýt rớt tròng mắt.



Bởi vì trong tay Đinh Hạo cũng có một thanh kiếm đá.



Một thanh kiếm đá giống y hệt như kiếm đá huyền khí của Lư Bằng Phi.



Thậm chí nhìn hình dáng, độ rộng, độ dày, mức độ tinh xảo, các mặt thì kiếm đá của Đinh Hạo hơn xa kiếm đá huyền khí của Lư Bằng Phi.



- Chẳng... Chẳng phải là ngươi không sờ được cái gì sao? Vậy là sao?



Nụ cười đông trên mặt Lư Bằng Phi, gã không hiểu nổi tại sao lại như vậy? Rõ ràng Đinh Hạo không sờ được thứ gì.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #193