Chương 177: Thật ngon, đa tạ nàng



- Dừng tay, ngươi phát điên rồi!



- Vương Tiêu Sái, đồ điên!



Bốn thanh niên biến sắc mặt, không dám đỡ ngay mặt mà tản ra bốn phía như con thỏ.



Chùy sắt đập xuống đất, mặt đất rung rinh ầm ầm như động đất,



- Giỏi thật, thiết quyền này có lực công kích cỡ lục khiếu Võ Đồ cảnh, có thể khống chế huyền khí Hắc Thiết Lưu Tinh Hộ Tay đến cảnh giới dễ dàng sai khiến, Vương Tiêu Sái ít nhất cỡ minh văn sư nhị giai.



Đinh Hạo đứng nhìn thầm giật mình.



Không ngờ tên mập này có khả năng như vậy.



Vương Tiêu Sái tức giận quát:



- Bà mợ nó, còn dám tránh. A a a a, ta đập đập đập đập đập đập, ta đập đập đập đập đập đập!



Đôi quyền sắt đen khổng lồ như sao băng điên cuồng đập xuống đất, tiếng nổ điên cuồng vang vọng. Bốn thanh niên không phải đối thủ, vừa kinh vừa giận tránh né. Đối diện tên mập nổi khùng, bốn thanh niên có khổ không nói nên lời.



Đinh Hạo kiềm không được bật cười.



Bức tranh này giống như trò chơi con nít khá thú vị trong kiếp trước của Đinh Hạo, đập chuột chũi.



Kiếm Tổ bỗng lên tiếng:



- Tên mập này khá thú vị.



Đao Tổ cười to bảo:



- Như thế nào? Có phải ngươi cảm thấy tên xấu xa dáng vẻ vô sỉ này có phong độ giống ngươi lúc còn trẻ không?



- Bà điên, cố ý gây chuyện phải không?



Kiếm Tổ tức giận quát:



- Ta nói tên mập này có thủ pháp khống chế minh văn huyền khí thú vị. Hắc Thiết Lưu Tinh Hộ Tay chỉ là huyền khí nhất phẩm hạ cấp, chẳng qua thủ đoạn rèn và ý tưởng có chỗ đáng học hỏi. Hưm, mặc dù người hơi xấu nhưng có chút thiên phú.



Đinh Hạo kiềm không được hỏi:



- Này, không lẽ lão nhân gia nhà ngươi có ý đồ gì với tên mập?



Kiếm Tổ đắc ý cười to bảo:



- Thôi đi, ngươi tưởng ta sẽ như bà điên tóc dài não ngắn thấy gì cũng giật mình, thấy kẻ có chút thiên phú thì kiềm không được muốn thu đồ đệ sao?



Đao Tổ nổi giận.



Kiếm Tổ và Đao Tổ đấu võ mồm trong đầu Đinh Hạo, thanh âm dần che giấu.



Đinh Hạo dở khóc dở cười, lực chú ý lại trở về cuộc chiến trước mắt.



Vương Tiêu Sái phát huy thực lực minh văn sư đến cực độ, bốn thanh niên không phải là đối thủ. Nắm đấm to Hắc Thiết Lưu Tinh Hộ Tay đập lung tung dưới đất, bốn thanh niên cao gầy bị dư âm quyền kình chấn rách quần áo như ăn mày, tóc rối xù la hét bỏ chạy.



- Tiểu tạp chủng, ngươi chờ xem, ngươi gặp rắc rối to rồi!



- Dám phá hỏng chuyện của Trầm Khổ sư huynh, ngươi tiêu rồi.



- Vương Tiêu Sái, này, đồ điên, mau dừng tay!



Bốn thanh niên hú hét chỉ hận phụ mẫu sinh hai chân chạy vắt giò lên cổ, vừa chạy vừa mắng. Bốn thanh niên rất hạn Đinh Hạo, chớp mắt đã biến mất trong rừng cây phía xa.



Vương Tiêu Sái ôm cục tức không chịu dừng tay, khống chế Hắc Thiết Lưu Tinh Hộ Tay rượt theo.



- Tiểu huynh đệ, nhớ kỹ, nếu có ai khi dễ ngươi thì báo tên Vương Tiêu Sái Tiểu Lỗ Ban ta ra ha ha ha ha ha ha! Ta thích ngươi rồi. Đứng lại, bốn tên khốn kiếp kia, hôm nay lão tử phải đánh các ngươi tè ra quần!



Vương Tiêu Sái mập khống chế đôi Hắc Thiết Lưu Tinh Hộ Tay dài như trái bóng da nhảy tưng tưng biến mất ở phía xa.



Đinh Hạo há hốc mồm, lắc đầu cười. Đinh Hạo không ngờ gặp một người vui như vậy, Vương Tiêu Sái đúng là diệu nhân, hợp với Nhậm Tiêu Dao siêu may mắn trong Hoàng Sam Bắc Viện, không lẽ mập mạp trong thế giới này đều đáng yêu như vậy sao?



Đinh Hạo ngoái đầu nhìn cửa nhà gỗ đã đóng kín, xoay người bước nhanh đi.



* * *



Một canh giờ sau.



Cơm xá Thanh Sam Đông Viện.



- Hạo ca ca, ta tự tay làm cho ngươi, nếm thử xem?



Mỹ thiếu nữ Lý Y Nhược mặc y phục võ sĩ màu đỏ dán sát ngươi lấy bốn, năm đĩa ăn trông tinh xảo ra khỏi hộp cơm, vẻ mặt mong chờ ngồi đối diện Đinh Hạo, cười tươi như hoa.



Hạo ca ca?



Đinh Hạo suýt sặc nước miếng.



Xảy ra chuyện gì? Hạt tiêu nhỏ điêu ngoa Lý Y Nhược đang kêu ta sao?



Từ sau khi Lý Y Nhược tỏ tình với Đinh Hạo thì mất tích năm, sáu ngày. Đinh Hạo cứ tưởng chuyện đã xong, ai ngờ mới từ vườn thuốc nhỏ về cơm xá, định qua loa ăn cái gì rồi trở về tu luyện đã thấy Lý Y Nhược mặc áo đỏ như áng mây rực rỡ xách hộp cơm tinh xảo ngồi xuống trước mặt hắn.



- Ta nhất định sẽ khiến ngươi thích ta.



Đinh Hạo chợt nhớ tới lời Lý Y Nhược đã nói, xem ram ỹ thiếu nữ không chỉ nói chơi.



Đinh Hạo ngẩng đầu nhìn thiếu nữ cười tươi tắn, lại liếc mắt bốn phía nhìn mình chằm chằm. Đinh Hạo ngẫm nghĩ, mỉm cười nói cảm ơn, cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào miệng.



- Như thế nào? Ta tự tay làm, trước kia chưa từng nấu cơm, mấy hôm nay luôn cùng một sư muội học, nếu làm không ngon thì Đinh sư huynh đừng ghét bỏ...



Biểu tình Lý Y Nhược căng thẳng, mắt to như suối nước nhìn chằm chằm Đinh Hạo.



Thì ra mấy hôm nay nha đầu này không xuất hiện là học nấu ăn.



Hạt tiêu nhỏ học nấu ăn?



Nụ cười trên mặt Đinh Hạo vẫn không thay đổi, gật đầu, nói:



- Rất ngon, đa tạ Y Nhược.



- A? Thật không? Thật sự rất ngon?



Lý Y Nhược cười rạng rỡ như con nít vui vẻ hoa tay múa chân, mặc kệ vô số người xung quanh biểu tình ngưỡng mộ, ai oán, đau thương.



Lý Y Nhược hưng phấn nói:



- Ta còn đang lo Đinh sư huynh không thích ăn, tốt quá rồi, sau này mỗi ngày ta làm cho sư huynh.



Đinh Hạo cười cứng ngắc, muốn nói cái gì nhưng thấy Lý Kiếm Ý cười tươi như con nít, ma xui quỷ khiến gật đầu, nói:



- Được.



Đinh Hạo và Lý Y Nhược trò chuyện, các nam đệ tử ký danh trong cơm xá nát tim.



Lý Y Nhược là mỹ thiếu nữ có dung nhan kiều diễm nhất năm viện đông, tây, nam, bắc, trung công nhận, nhiều người ngưỡng mộ gọi là tiên nữ. Vô số nam đệ tử ký danh chỉ cần được Lý Y Nhược nói một câu là lâng lâng, nhưng bây giờ trái tim tiên nữ đã có chủ. Ánh mắt các nam đệ tử ký danh cực kỳ ai oán.



Phía xa, bên cạnh chiếc bàn gần cửa cơm xá.



Không biết từ khi nào Lý Tàn Dương, Tiêu Thừa Tuyên đã ngồi chung với nhau.



Giọng điệu Tiêu Thừa Tuyên khoa trương nói:



- Này, hắn ăn rồi? Hắn thật sự ăn! Thấy không? Đinh Hạo thật sự ăn!



Tiêu Thừa Tuyên khó tin nói:



- Không lẽ tài nấu nướng của Y Nhược bỗng tăng vọt? Không đúng, hôm qua ta ăn đồ nàng làm suýt bị độc chết, mùi vị đó... Bà nội nó, báo hại ta tiêu chảy suốt buổi tối.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #177