Chương 1450: Thế giới trong tranh.



Các cường giả thần cảnh là đỉnh cao Bắc Vực Vô Tận đại lục, không thiếu đại gia trận pháp nhưng không nhìn ra bất cứ manh mối gì. Nếu không phải vừa rồi Đinh Hạo nhắc nhở thì có lẽ đã có người vào lầm ảo trận sát trận, trả giá đắt.



Đinh Hạo thở phào một hơi, tiếp tục thả thần thức ra.



thần thức phản hồi bốn phía không có hao cỏ cá cảnh xinh đẹp gì, mọi thứ là ảo giác gần với chân thật.



Hoàn cảnh mọi người đứng luôn là ngạ quỷ đạo âm u, lúc trước họ đi qua chỗ cầu gỗ dài mấy vạn thước, xung quanh là vực sâu vạn thước. Khói đen dâng lên, sức mạnh hắc ám khiến người nghẹt thở, hầu như áp chế lực lượng của tất cả. Đám cường giả thần cảnh không trông thấy hình ảnh thật, sơ sẩy bước ra ngoài phạm vi cầu gỗ là sẽ bị cuốn vào sức mạnh hắc ám ngay, nháy mắt tan xương nát thịt.



Qua cầu gỗ đi tới trước là con đường cạm bẫy liên tục có lửa đen phun ra.



Lửa đen đó có thể đốt cháy thần hồn, tạo thành uy hiếp cho cường giả thần cảnh.



Tất cả điều đó chỉ một mình Đinh Hạo trông thấy.



Đã không thể giải thích bằng lực lượng, thần thức khác cũng không thể. Thắng Tự Quyết đúng là công pháp tu luyện thần thức số một từ xưa đến nay, nhưng một số cường giả thần cảnh trung giai khác tu luyện công pháp thần thức cũng rất độc đáo, hiếm thấy. Thế mà các cường giả thần cảnh không nhìn thấy điều Đinh Hạo trông thấy.



Đinh Hạo thầm nghĩ:



- Có lẽ liên quan đến Luân Hồi Thiên Bàn.



Đinh Hạo nhắm mắt lại, không bị thị giác quấy rầy, thần thức mở đường mang mọi người tiến lên con đường cạm bẫy đầy lửa đen.



Nửa ngày tiếp theo Đinh Hạo luôn dùng thần thức tìm tòi, vượt qua nhiều cạm bẫy, sát chiêu bí ẩn. Có mấy lần vài cường giả thần cảnh nghi ngờ Đinh Hạo, tự mình thử nhưng bị thương nhẹ. Lúc này các cường giả thần cảnh mới hiểu bọn họ thật sự ở trong hoàn cảnh cực kỳ nguy hiểm.



Sáu canh giờ sau Đinh Hạo mới thở phào.



Đinh Hạo từ từ mở mắt ra:



- Tốt rồi, có vẻ chúng ta đã đi ra khu vực nguy hiểm.



Trái tim treo cao thả xuống ngực mọi người.



Cảnh tượng xuất hiện trước mắt TBọn họ đã không còn là cỏ xanh linh thú gió nhẹ tiên cảnh mà là bụi bặm, cát vàng, hoang vắng điển hình của ngạ quỷ đạo. Khác với cảnh vật hoang tàn lúc trước là trên mặt đất phía xa bắt đầu có dãy núi trập trùng, một con đường lớn như lòng sông cổ xưa thẳng hướng dãy núi liên miên. Có gió to rít gào cúi cát vàn bay lên.



Con đường này tràn ngập cổ xưa, tang thương.



Không biết năm tháng nào người gì đi qua đây, con đường như đi thông hướng vùng trời. Trong đó có hai vết bánh xe cực kỳ rõ ràng như khắc vào đá, làm người kiềm không được tưởng tượng cn ngựa gầy kéo xe ngựa rách nát.



Một thanh niên mặt nho phục trắng tinh đứng chặn đường mọi người.



Thanh niên mặc nho phục trắng yên tĩnh, trước mặt đặt bàn vẽ to. Thanh niên mặc nho phục trắng đang cúi đầu vẽ tranh.



Bởi vì thanh niên mặc nho phục trắng cúi đầu nên bị bàn vẽ che mất, mọi người không thấy mặt của gã. Tuy nhiên khí chất tang thương, lạc longx đó làm người cảm thấy chắc chắn là một thư sinh trẻ, tuấn tú, có tài hoa ngút trời, bụng đầy mực nước, nét bút miêu tả muôn vàn đại đạo, nhân vật phong lưu.



Thanh niên mặc nho phục trắng cúi đầu nói:



- Không ngờ các ngươi có thể lông tóc vô thương đi ra, thật khiến ta bất ngờ.



Giọng thanh niên mặc nho phục trắng lạnh nhạt, bình tĩnh, chất chứa tang thương, bất đắc dĩ, giọng điệu ẩn chứa quá nhiều tình cảm phức tạp.



- Ngươi là người thủ quan thứ hai? Ngươi là...



Đinh Hồng Lệ hiểu ra điều gì, ngạc nhiên nhìn thanh niên mặc nho phục trắng:



- Ngươi là Họa Thiên Ám Sử trong Thập Nhị Ám Sử?



Thanh niên mặc nho phục trắng không muốn nói nhiều, như thể nói thêm một câu sẽ chậm trễ gã vẽ tranh.



- Người bước ra khỏi tranh của ta thì ta không giết, các ngươi đi đi.



Chân thanh niên mặc nho phục trắng không nhúc nhích, cơ thể và bàn vẽ nhích sang một bên tránh đường.



Đinh Hồng Lệ không hỏi thêm, nháy mắt với mọi người, bước lên con đường tang thương kỳ lạ.



Các cường giả thần cảnh hiểu ra thanh niên mặc nho phục trắng cũng thuộc Thập Nhị Ám Sử.



Khi đi ngang qua thanh niên mặc nho phục trắng, Đinh Hạo kiềm không được ngoái đầu lại nhìn.



Khi Đinh Hạo nhìn bàn vẽ của thanh niên mặc nho phục trắng thì ngây ra, hiểu được. Bàn vẽ có các bức tranh nhỏ khác nhau, cực ỳ rõ ràng, sống động như ảnh chụp. Mỗi bức tranh đều liên quan đến đám người Đinh Hạo.



Đinh Hạo thầm nghĩ:



- Những bức tranh rất quen thuộc, đó là...



Đinh Hạo rung động phát hiện mỗi bức tranh vẽ hình ảnh khi đoàn người đi qua khu vực nguy hiểm, đặc biệt hình ảnh hắn nhắm mắt dẫn các cường giả thần cảnh đi ra nhiều nhất.



Bức tranh tái hiện lại những gì Đinh Hạo đã trải qua.



Không, không phải tái hiện.



Đinh Hạo chợt hiểu nơi đám người đi qua, những cạm bẫy, uy hiếp mà mắt thường, thần thức không nhận ra là thứ thanh niên mặc nho phục trắng vẽ, là thế giới gã sáng tạo bằng bút. Đám người Đinh Hạo đi trong thế giới tranh của thanh niên mặc nho phục trắng.



Đây là loại thần thông gì?



Lúc trước mọi người gặp nguy hiểm đều là thanh niên mặc nho phục trắng cố ý vẽ ra?



Hèn gì thanh niên mặc nho phục trắng nói người ra khỏi tranh thì gã không giết. Quá đáng sợ, là loại tu vi gì mà lặng lẽ hút cả đám vào bức tranh, tùy ý khống chế vận mệnh người trong tranh tựa như thần chúa tể hết thảy.



Nếu không phải Đinh Hạo đặc biệt, thần thức có thể nhìn thấu ảo ảnh thì thanh niên mặc nho phục trắng Thiên Họa Ám Sử có khả năng chơi đùa mấy chục cường giả thần cảnh trong lòng bàn tay. Có lẽ cuối cùng có người ra khỏi thế giới trong tranh nhưng sẽ trả giá lớn.



Khi Đinh Hạo nhìn bức tranh thì thanh niên mặc nho phục trắng bỗng ngoái đầu liếc hắn một cái.



- Ngươi có thể nhìn thấy tranh của ta?



Mắt đỏ, khuôn mặt bao phủ khói đen, quả nhiên là cường giả tuyệt đối tu luyện sức mạnh hắc ám, rất giống với Diệt Tuyệt Ám Sử. Ánh mắt đỏ nhìn Đinh Hạo, chất chứa nghi hoặc, mờ mịt.



Đinh Hạo không đáp.



Khi Đinh Hạo quay đầu lướt qua, hắn thấy thanh niên mặc nho phục trắng đang sáng tác một bức tranh.



Đây là bức tranh cuối cùng thanh niên mặc nho phục trắng vẽ.



Bức tranh chỉ có vài đường nét vẽ bóng lưng Đinh Hạo, chỉ có tấm lưng. Tờ giây trắng không có cảnh vật gì khác. Thanh niên mặc nho phục trắng cầm bút thật lâu nhưng không cách nào đặt xuống, gã không nghĩ ra nên vẽ Đinh Hạo trong phong cảnh nào.



Đám người Đinh Hạo lướt qua thanh niên mặc nho phục trắng Thiên Họa Ám Sử, đi hướng dãy núi phía xa.



Đinh Hồng Lệ thở phào nhẹ nhõm, mặt mày giãn ra:



- Chỗ đó là trung tâm luân hồi ngạ quỷ đạo thật sự.



Đoàn người ngoài ý muốn xông qua ải Thiên Họa Ám Sử, tiếp theo sẽ không có người thủ quan nữa. Tiên duyên luân hồi ở trong ngọn núi này, và có thể gặp mấy người kia, nhiệm vụ của nàng sắp hoàn thành. Chuyện tiếp theo giao cho vận mệnh phán xét.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #1400