Chương 140: Đan dược, trái tim Tây Môn Thiên Tuyết



Đinh Hạo ngây người.



Nói thật là từ khi xảy ra chuyện ước chiến tại Thiên Hàn Tuyệt phong, tất cả thanh âm nghi ngờ, lo lắng. Lần đầu tiên Đinh Hạo nghe có người nói 'ngươi nhất định có thể thắng!'



Nhìn ra được Tạ Giải Ngữ không nói an ủi mình.



Mỹ thiếu nữ biểu tình vô cùng chắc chắn, nghiêm túc nói lên Tạ Giải Ngữ nói thật.



Không biết sao lòng Đinh Hạo ấm áp, nhìn thiếu nữ Tạ Giải Ngữ đứng dưới ánh măt trời, toàn thân tỏa ánh sáng ấm áp nhu hòa cười tươi như hoa. Đinh Hạo không kiềm được muốn ôm Tạ Giải Ngữ vào lòng.



* * *



Phía xa có ba người đứng.



Trừ đệ nhất mỹ nữ năm viện đông, tây, nam, bắc, trung đệ tử ký danh Lý Y Nhược ra còn có Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương theo xu hướng tiêu không rời mạnh, mạnh không rời tiêu.



Mặt Tiêu Thừa Tuyên còn có vết sẹo gãi cằm, giọng điệu đáng đánh trầm ngâm nói:



- A! Thì ra Đinh huynh đệ đã có cô nương mình thích. Cô nương đó đẹp thật nhưng sao thấy quen mắt quá. Y Nhược muội muội hình như có đối thủ rồi?



Lý Tàn Dương tức giận chọt Tiêu Thừa Tuyên, thầm nhủ không lẽ không nhìn ra Lý Y Nhược từ sau khi rèn luyện đã yêu Đinh Hạo, thế mà Tiêu Thừa Tuyên còn đỏ dầu vào lửa, thật đáng ghét.



Lý Y Nhược chỉ nhìn đôi trai tài gái sắc đứng dưới ánh nắng ở phía xa, không nói.



Lý Tàn Dương hơi lo, miễn cưỡng nói:



- Biểu muội, đừng lo lắng. Có lẽ Đinh huynh đệ và cô nương kia là bằng hữu bình thường.



Lúc này Tiêu Thừa Tuyên cũng nhận ra điều gì, vội vàng mất bò mới lo làm chuồng gật đầu:



- Đúng đúng, Y Nhược muội muội đừng buồn, đừng nản lòng. Nếu nàng thích Đinh Hạo thì hãy nói thẳng, đẹp như nàng lại có ta và Tà Dương trợ giúp nhất định có thể bắt lấy tiểu tử này.



- Các ngươi đang nói gì vậy?



Lý Y Nhược dở khóc dở cười giậm chân, hất tóc, cực kỳ tự tin nói:



- Ta không sợ có ai cạnh tranh, Đinh sư huynh nhất định sẽ chọn ta.



Lý Y Nhược nói xong tiêu sái hất mái tóc dài ngang eo, xoay người rời đi.



- A? Thì ra nàng thật sự thích Đinh huynh đệ?



Tiêu Thừa Tuyên như phát hiện vùng đất mới, cười gian:



- Đám ong bướm bị sắc đẹp của nàng hấp dẫn chắc sẽ hạn chết Đinh Hạo, ha ha ha ha ha ha!



Lý Tàn Dương trán nổi gân xanh vỗ ót Lý Tàn Dương, lắc đầu rời đi.



- Này, tại sao đánh đầu ta?



Tiêu Thừa Tuyên bất mãn đuổi theo.



* * *



Cuối cùng Đinh Hạo vẫn không ôm Tạ Giải Ngữ vào lòng.



Một chút lý trí khiến Đinh Hạo kiềm chế xúc động.



Đinh Hạo cười hỏi:



- Phải rồi, Đinh Đinh đâu? Cô bé trưởng thành sớm đó sao ta chưa thấy mặt?



Mặt Tạ Giải Ngữ hơi đổi sắc, nói:



- Cô bé còn đang trưởng thành thân thể, giờ sống sung sướng mỗi ngày ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn giống như heo. Lần sau ta mang con bé đến gặp ngươi.



Đinh Hạo gật đầu, ngước lên nhìn sắc trời, bất giác đã đến buổi học chiều.



Đinh Hạo cười nói:



- Đa tạ nàng hôm nay đưa ta xuống, mau trở về đi. Đệ tử bình thường chúng ta không dám trốn học, nếu bị giáo viên phát hiện sẽ phạt nặng.



- Dược, hẹn gặp lại.



Tạ Giải Ngữ tiêu sái vẫy tay, xoay người, vạt chiến váy bay lên như áng mây hồng xinh đẹp không thể nhìn ngó bay xa, chớp mắt đã biến mất sau khe núi.



Đinh Hạo khẽ thở phào, xoay người đi hướng võ xá. Chiều hôm nay là tiết linh thảo của băng sơn mỹ nữ ngự tỷ Tây Môn Thiên Tuyết, không ai dám chậm trễ.



* * *



Tây Môn Thiên Tuyết được các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện hoan nghênh nhất trong số các giáo viên giảng dạy, mới đầu chỉ vì nàng quá đẹp và tuổi gần bằng bọn họ. Sau này vì tri thức uyên bác trong môn linh thảo của Tây Môn Thiên Tuyết, bao gồm ví dụ thực tế trôi chảy như nước.



Cho nên môn học vốn không được các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện yêu thích bây giờ bọn họ bắt đầu thấy hứng thú.



Đáng tiếc là trong số các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện không bao gồm Đinh Hạo.



Ít nhất Tây Môn Thiên Tuyết thấy trạng nguyên đại tái năm viện trong tiết học của nàng không phấn chấn chút nào, hay thẫn thờ, chống cằm ngẩn người trong giờ học. Không biết Đinh Hạo suy nghĩ cái gì nhưng chắc chắn là không nghe Tây Môn Thiên Tuyết giảng bài.



Biểu hiện như vậy là đả kích niềm tin của Tây Môn Thiên Tuyết.



Thật ra từ tiết học đầu tiên Tây Môn Thiên Tuyết đã chú ý đến Đinh Hạo, dù sao khi đó hắn đã nổi danh. Sau này Đinh Hạo là đệ nhất nhân đại tái năm viện, xem như đệ tử thiên tài. Tây Môn Thiên Tuyết hy vọng Đinh Hạo sẽ phát triển mặt thiên tài này trong thảo dược học.



Tây Môn Thiên Tuyết cực kỳ say mê thuật đan dược và thảo dược học, gần như thành kính.



Rất sớm trước kia Tây Môn Thiên Tuyết đã lập chí trở thành một linh thảo đan dược sư vĩ đại, hy vọng có thể phát dương quang đại Linh Thảo Đường. Vì đạt đến mục tiêu này Tây Môn Thiên Tuyết hy vọng có nhiều thiếu niên thiên tài hơn cùng nàng chung chí hướng, cố gắng cùng nhau.



Đinh Hạo là một trong các mục tiêu Tây Môn Thiên Tuyết chọn.



Nhưng biểu hiện từ đó đến giờ của Đinh Hạo làm Tây Môn Thiên Tuyết hơi thất vọng.



- Hôm nay dạy đến đây, tan học. Còn ba ngày là đến lúc các ngươi nộp bài, hy vọng khi đó các ngươi đừng khiến ta thất vọng.



Giọng Tây Môn Thiên Tuyết trong trẻo kết thúc khóa học, liếc Đinh Hạo thừ người ngồi.



Tây Môn Thiên Tuyết nhíu mày, thêm một câu:



- Đinh Hạo, ngươi đi theo ta.



Đinh Hạo còn đang ngẩn người.



Vương Tiểu Thất vội vàng đẩy Đinh Hạo, liên tục nháy mắt.



- A? Chuyện gì?



Tốt cuộc Đinh Hạo tỉnh táo lại, mờ mịt đứng dậy, thấy Vương Tiểu Thất nháy mắt, nhìn mỹ nữ ngự tỷ giáo viên Tây Môn Thiên Tuyết liền hiểu vụ việc. Đinh Hạo buồn bực đứng dậy theo Tây Môn Thiên Tuyết đi ra võ xá.



- Ô ô ô!



- Ha ha ha ha ha ha! Không lẽ mỹ nữ giáo viên cũng bị Đinh sư huynh chinh phục?



Các đệ tử ký danh Thanh Sam Đông Viện trêu chọc.



Đinh Hạo ngoan ngoãn theo sau lưng Tây Môn Thiên Tuyết, mùi thơm thoang thoảng phát ra từ mỹ nữ ngự tỷ chui vào mũi Đinh Hạo, khiến hắn nhìn chằm chằm vào nàng.



Tây Môn Thiên Tuyết không phải kiểu đơn thuần đáng yêu vô địch như Tạ Giải Ngữ, cũng không mỹ lệ kiều diễm vô song như Lý Y Nhược. Tây Môn Thiên Tuyết là khí chất trang nhã như đóa hoa sen trắng nở ộ trong nước, mùi thơm ưu nhã cho người cảm giác chỉ nhìn xa chứ không dám vấy bẩn.



Trừ điều đó ra có lẽ vì tuổi tác lớn nên Tây Môn Thiên Tuyết phát dục dáng người cực kỳ hoàn mỹ.



Bộ ngực cao vút banh căng trường bào giáo viên màu trắng như sắp nhảy ra ngoài, eo nhỏ đến một tay ôm hết. Cặp mông vêu đầy co giãn, tỷ lệ ba vòng khoa trương mà hợp lý, bất cứ ai nhìn thấy sẽ không kiềm được bị hấp dẫn ánh mắt.



Dáng người nóng bỏng thế này phối hợp khuôn mặt trang nhã, lạnh lùng, hai cảm giác khác nhau kết hợp lại hình thành sức hấp dẫn đặc biệt, hơi thở thục nữ khiến người say mê.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #140