Chương 1186: Meo gia ta rất lo cho ngươi (hạ).



Bắc vực Huyền Sương Chiến thần, Phật Chủ đến từ Vô Tận đại lục tại sao xuất hiện trong Thập Vạn Đại Sơn mạch, giải thích 'kẻ thù của kẻ địch là bằng hữu' thì hơi gượng ép.



Đinh Hành Họa lắc đầu, nói:



- Cái này thì ta không biết rõ ràng. Dường như lúc trước hai người này bị Thần Đình truy sát được đại ca giúp đỡ, chắc đến báo ơn. Sau khi trận chiến kết thúc Băng Ma, Phật Ma đã rời khỏi, không biết đi nơi nào. Loại nhân vật này như thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất bí ẩn.



Đinh Hạo ậm ừ.



Bắc vực Huyền Sương Chiến thần, Trung Thổ Siêu Thiên Chiến thần đều là cường giả thần cảnh đỉnh cao, nếu thật sự đứng về phe Đinh Thánh Thán thì là trợ lực vô cùng lớn, có thể xoay chuyển chiến cuộc, thay đổi cán cân mạnh yếu.



Đinh Hạo ngẫm nghĩ, hỏi tiếp:



- Phải rồi, tiền bối Phong Hành Lịch giờ ra sao?



Hôm dó Phong Hành Lịch tức giận đấu với Hỏa Quân, hai người đi chiến trường tinh thần, không biết thắng thua thế nào.



Đinh Bất Tứ buồn bã lắc đầu, nói:



- Bên Thần Đình có tin Hỏa Quân bị thương nặng quay về, không nghe tin tức về Phong đại thúc. Phụ thân từng đi chiến trường tinh thần tìm Phong đại thúc nhưng không có thu hoạch gì, không thấy bóng dáng.



Đinh Hạo thở dài.



Nếu Hỏa Quân trở về thì có lẽ Phong Hành Lịch dữ nhiều lành ít.



Chiến trường tinh thần to lớn, mênh mông vô biên, nếu lạc ở bên trong trừ phi tìm tọa đồ cũ quay về đại lục, người khác không thể tìm được.



- Đa tạ các vị, ta đi đây.



Đinh Hạo phất tay rời đi.



Đinh Hạo đi hai, ba bước trên người thay đổi kỳ lạ, từ thanh niên tuấn tú, tiêu sái thành nam nhân cao gầy mặt đen nhẻm biến mất trước mắt mọi người.



Đinh Hành Họa gật đầu, nói:



- Thuật biến ảo thật cao minh.



Đinh Hạo có thủ đoạn này Thần Đình phương đông khó thể tìm ra hắn.



Đinh Hành Họa biết thanh niên này cố ý thi triển thuật biến ảo trước mặt bọn họ là tỏ ý tin tưởng, sau này nếu gặp lại họ có thể nhận ra hắn.



Đinh Bất Tam luôn ít lời đột nhiên lên tiếng:



- Phụ thân, người này rất đặc biệt. Ta cảm giác lai lịch của hắn không tầm thường.



Đinh Hành Họa gật đầu, nói:



- Đúng vậy. Ta thấy nhiều anh hùng hào kiệt thiếu niên hiệp sĩ, một đôi mắt nhìn qua bao nhiêu người nhưng Đinh tiểu huynh đệ có khí chất trác nhiên bất quần, ta không thể nhìn thấu. Lão Ngô, lúc trước ngươi thống soái đại quân, ánh mắt nhìn người sắc bén nhất, ngươi thấy sao?



Ngô Phong cười hì hì nói:



- Đại soái còn không nhìn thấu thì sao ta nhìn được? Nhưng có một điều chắc chắn rằng người này là bạn không phải địch, có thể hoàn toàn tin tưởng.



Đinh Hành Họa cười to bảo:



- Nếu lão Ngô đã nói vậy thì không thành vấn đề.



Đinh Bất Tứ gật đầu, nói:



- Đúng vậy. Tình huống hôm đó các đại thế lực xuất hiện trong Thập Vạn Đại Sơn mạch đều ôm tâm tình bỏ đá xuống giếng, chỉ mình hắn ra tay vào lúc đường cùng. Tóm lại sau này ta xem hắn là huynh đệ.



Đinh Bất Tam gật đầu, nói:



- Đúng vậy. Là huynh đệ đáng kết bạn.



Đinh Hành Họa cười phá lên, mở miệng nói:



- Đi, chúng ta đi mau.



* * *



Đinh Hạo đi trên đường Thạch Chủy thành, tâm tình nhẹ nhàng.



Đinh Hạo hỏi mấy người qua đường, đại khái biết hướng đi Hồng Thạch trang viên, lúc sắp đến giữa trưa hắn quay về trang viên.



Thấy Đinh Hạo trở về, đám người Đan Hùng, Kim Khả Ngôn mừng rỡ.



Mấy ngày nay các nơi có tin tốt tin xấu, đám người Đan Hùng, Kim Khả Ngôn lạ nước lạ cái không biết nên tìm Đinh Hạo như thế nào. Đám thể tu Hãn Hải sâm lâm sợ ra ngoài sẽ làm hỏng kế hoạch của Đinh Hạo, đành nóng ruột nóng gan chờ trong Hồng Thạch trang viên. Mấy hôm nay sự kiên nhãn của đám thể tu Hãn Hải sâm lâm tiêu hao gần hết, đang định làm liều ùa ra tìm kiếm thì Đinh Hạo trở về.



Đám người Đan Hùng, Kim Khả Ngôn, thể tu Hãn Hải sâm lâm vừa lo lắng vừa hân hoan.



- Đại nhân có sao không?



Bởi vì trông Đinh Hạo huyết khí hao hụt, mặt tái xanh như bị thương nặng mới khỏi.



Đinh Hạo xua tay:



- Không sao.



Đinh Hạo biến về hình dạng cũ.



- Sư phụ!



Mắt Nạp Lan Sơ ngấn lệ kích động nói:



- Sư phụ đã về!



Nạp Lan Du Hiệp mặc trường bào trắng tinh cười toe chạy tới:



- Người tốt, mấy hôm nay ngươi đi đâu? Ta nhớ ngươi. Phải rồi, ta đòi, và mèo, chó, lão gia gia, đi ra ngoài tìm ngươi...



Mèo, chó, lão gia gia?



Cái quỷ gì đây?



Đinh Hạo dở khóc dở cười.



Chính lúc này, bên ngoài có luồng sáng trắng nhanh chóng bay vào, từ xa đã nghe tiếng đại ma vương Tà Nguyệtla làng.



- Nhân sủng, là ngươi sao? Meo, ha ha ha ha ha ha! Ta ngửi được mùi của ngươi, cuối cùng cũng về. Mấy hôm nay chết đi chỗ nào? Meo gia rất lo cho ngươi!



Giọng đại ma vương Tà Nguyệt chưa dứt thì có một cục bông trắng nóng hổi đập vào trán Đinh Hạo.



Đại ma vương Tà Nguyệt.



Đại ma vương Tà Nguyệt vươn vuốt cào đầu Đinh Hạo, thối quen vò rối tóc hắn sau đó thỏa mãn nhảy lên vai hắn.



- Mèo mập, cách chào hỏi của ngươi lần sau đổi cái mới được không? Cha nó, mới mấy ngày không gặp mà ngươi đã trở nên như vậy?



Đinh Hạo xách sau gáy đại ma vương Tà Nguyệt lên nhìn, giật nảy mình. Mèo mập lại mọc đôi cánh, sau lưng đại ma vương Tà Nguyệt có hai đôi cánh.



- Meo, ha ha ha ha ha ha! Đẹp quá đúng không? Có phải ngươi hâm mộ, ghen tỵ không?



Đại ma vương Tà Nguyệt rất đắc ý giương cánh mới ra, lần này không phải trắng tinh khiết à den như mực. Có lực lượng mờ mịt gần như hủy diệt di chuyển trong đôi cánh.



- Con mèo nhà ngươi chắc không phải thấy người chim vũ tộc phương tây có nhiều cánh hơn ngươi nên liều mạng ra đôi cánh đen đi?



Đinh Hạo không biết nên nói cái gì.



Đoạn thời gian trước đại ma vương Tà Nguyệt lười biếng cả ngày chỉ phơi nắng, Đinh Hạo phát hiện trong cơ thể nó có lực lượng khủng bố đang uấn nhưỡng, sắp lột xác. Lần đầu tiên đại ma vương Tà Nguyệt lột xác là trong Vấn Kiếm tông, ăn vô số thiên tài địa bảo, trải qua thiên kiếp mọc đôi cánh mới. Đinh Hạo không ngờ lần thứ hai đại ma vương Tà Nguyệt lột xác mất thời gian lâu như vậy.



Trong thời gian này không biết đại ma vương Tà Nguyệt ăn bao nhiêu thiên tài địa bảo, máu thịt của dị thú, dù là một con heo ăn nhiều đồ ngon như vậy cũng nên thành heo vua. Không ngờ đại ma vương Tà Nguyệt biến đổi chỉ là mọc một đôi cánh.



Đinh Hạo bóp cánh đen của đại ma vương Tà Nguyệt muốn nhổ một cọng lông đen ngắm thử.



- Cánh đen có tác dụng gì? Để ta sờ xem.



- A? Dừng tay! Ngứa, ngứa chết, mau dừng tay! Khốn kiếp, meo chết...



Cánh của đại ma vương Tà Nguyệt rất mẫn cảm, nó liều mạng vùng vẫy.



Bùm!



Lực lượng đánh bật tay Đinh Hạo ra.



Đinh Hạo há hốc một.



Lực lượng thật mạnh mẽ.



Đôi cánh đen này ẩn chứa lực lượng khủng khiếp có thể đánh bật bàn tay Đinh Hạo, đó còn là trong tình huống đại ma vương Tà Nguyệt cẩn thận khống chế. Nếu hoàn toàn bùng nổ thì lực phá hoại rất kinh dị, vượt qua đẳng cấp yêu thánh bình thường.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #1156