Chương 1161: Phong lưu mất đi (hạ).



Đúng rồi, là muốn dụ ra lực lượng, thế lực, cường giả trung thành với phụ thân, mấy năm nay ẩn giấu tích lũy sức mạnh chờ đợi phụ thân trở về, kéo bọn họ ra ngoài sáng dụ bọn họ đến Thập Vạn Đại Sơn mạch, một hơi tiêu diệt giải quyết dứt điểm.



Thủ đoạn thật độc ác.



* * *



- Khụ khụ khụ... Phụt!



Đinh Thánh Thán giả đứng ở đầu hạm đội Ma Kha, tứ chi rách nát.



Đinh Thánh Thán giả hồi phục chút sức lực, mặt xám xịt tiều tụy, trong mắt đầy nghi hoặc và khó hiểu nhìn Đinh Hành Họa.



Đinh Thánh Thán giả khó nhọc hỏi:



- Làm sao ngươi phát hiện ra? Ta mất mười năm bắt chước hắn, nghe lời hắn từng nói, mô phỏng phong cách làm việc, nghiên cứu tính cách, nghiền ngẫm từng yêu thích của hắn. Sau này ta có ảo giác mình chính là Đinh Thánh Thán, làm sao ngươi nhận ra ta?



- Bắt chước dù sao không phải hàng thật.



Đinh Hành Họa cười khẩy nói:



- Ngươi mới dùng mười năm còn ta từ khi hiểu chuyện đã luôn đi theo bên đại ca. Cùng tu luyện, ăn cơm, nghỉ ngơi, tác chiến, uống rượu, chơi đùa, luyện binh. Nửa đời trước của ta là cùng đại ca, hắn là người thân của ta, trong thân thể chảy huyết mạch giống như ta. Ta hiểu biết đại ca sâu tận xương tủy, ngươi lừa được người khác nhưng không thể gạt ta!



- Thì ra là vậy.



Đinh Thánh Thán giả khẽ thở dài:



- Ta sớm nên nghĩ tới, nhớ năm đó Tam Thần cũng là nhân vật uy chấn thiên hạ, giết vũ tộc phương tây nghe tiếng sợ vỡ mật. Nếu không phải Đại Thần Tử, Thần Đế bây giờ ánh sáng quá chói mắt che giấu thì Tam Thần nhà ngươi cũng là thiên tài tuyệt thế ngàn năm nay, ta không nên xem thường ngươi.



Vẻ mặt Đinh Hành Họa bình tĩnh, ung dung.



Đinh Thánh Thán giả khẽ thở dài:



- Lần này phạm sai lầm có chết cũng đáng đời.



Trong cơ thể rách nát tỏa ánh sáng, thể hình thay đổi, Đinh Thánh Thán giả biến thành nam nhân trung niên dáng người thon dài cao gầy, mặt như quan ngọc, phong độ phiên phiên, xem như anh tuấn nho nhã. Chắc lúc còn trẻ Đinh Thánh Thán giả cũng là đại nhân vật uy chấn một phương.



- Thì ra là ngươi.



Con ngươi Đinh Hành Họa co rút, tiếc nuối nói:



- Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng, mười năm trước xem như hiệp khách nổi tiếng một thời của đại lục phương đông. Tay cầm ba ngàn kiếm, hành hiệp ngàn vạn dặm. Nhân vật như ngươi mà cũng trung thành với Ngụy Thần Đế? Đáng tiếc, khanh bản giai nhân vì sao làm giặc?



Đám đông xung quanh đều nhận ra thân phận thật sự của nam nhân trung niên nho nhã này.



Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng xem như nhân vật truyền kỳ ưmời năm trước, được gọi là tay cầm ba ngàn kiếm, đánh bại vô số cao thủ kiếm khách, thực lực cường đại. Có người gọi Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng là kiếm khách số một đại lục phương đông, xem như thiên tài trong nhân loại đại lục phương đông có tiềm năng khiêu chiến với song kiêu Đinh Thánh Thán, Thập Tam Thần Tử đứng đầu giới trẻ khi ấy. Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng làm người nhân nghĩa, ghét ác như cừu, nói là làm, một lời hứa đáng giá nghìn vàng. Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng là một kỳ nam đường đường, từng là nhân vật phong vân.



Nhưng mười năm trước khi Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng nổi tiếng đến đỉnh điểm thì bỗng mất tích, băt vô âm tín.



Nhiều người đoán Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng đã chết, không ngờ hôm nay gã xuất hiện trong tình huống này.



Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng thở dài, không đáp lại Đinh Hành Họa.



Gió thổi qua vuốt ve mái tóc dài màu đen.



Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng ngồi khoanh chân ở đầu hạm đội Ma Kha, nhắm mắt lại, biểu tình bình tĩnh. Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng vận chuyển huyền công, trong cơ thể phát ra tiếng kiếm ngân.



Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng nói:



- Thập Thần Tử, ngươi hãy trở về nói với Thập Tam Thần Tử là nhân tình Thạch Nhất Hoàng hứa giờ đã trả, từ nay chúng ta không ai nợ ai. Rốt cuộc ta có thể tự do đứng trong thiên địa này.



Thập Thần Tử biến sắc mặt.



Chớp mắt tiếng kiếm ngân trong cơ thể Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng càng lúc càng rõ ràng như có thần long ngâm xướng trong không trung, ánh sáng rực rỡ phát ra từ người hắn.



Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng khẽ thở dài:



- Từ nay thế giới của ta do ta làm chủ.



Tiếng thở dài chất chưa cảm thán thời gian thoi đưa, tạo hóa trêu người, vui mừng được giải thoát.



Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng cao giọng thẳng thắn nói:



- Cuộc đời Thạch Nhất Hoàng ta tung hoành đại lục phương đông, tự hỏi lòng chưa từng làm chuyện thương thiên hại lý, kiếm trong tay ta chưa một lần đâm vào kẻ yếu lương thiện. Ngẩng đầu không thẹn với trời, dưới đất không thẹn với đất. Chỉ có lần này giả mạo Đại Thần Tử... Tam Thần, đa tạ một chưởng của ngươi, từ nay ta giải thoát.



Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng dứt lời.



Vù vù vù vù vù!



Vô số kiếm quang phát ra từ cơ thể Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng rạch phá hư không như vô tận mưa ánh sáng bay ra bốn phương tám hướng. Cường giả thần cảnh không thể ngăn cản mưa kiếm quang, chớp mắt tất cả kiếm quang đã biến mất trong hư không.



Thân hình Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng vẫn ngồi xếp bằng ở đầu hạm đội Ma Kha, khóe môi cong lên, cơ thể đã cứng ngắc.



- Ba ngàn tuyệt kiếm, người có duyên sẽ được.



Đây là câu nói cuối cùng thiên kiêu tuyệt thế để lại thế giới này.



Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng dứt lời.



Bùm!



Một tiếng vang khẽ.



Cơ thể Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng như tượng cát nổ tung thành những hạt cát nhỏ bay theo gió đến giang sơn gấm vóc nhân loại uốn lượn kỳ dị, từ nay biến mất trong thiên địa.



Một cường giả thần cảnh đã chết.



Trong phút chốc mọi người không biết nên nói cái gì.



Không khí bi tráng tràn ngập trong thiên địa.



Thiên tài tuyệt thế từng oai phong một cõi kết thúc như vậy, đặt dấu chấm hết cuộc đời truyền kỳ, khiến người thở dài, cũng có kẻ kính nể.



Dù là Đinh Hạo vào lúc này cũng thấy tiếc cho Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng.



Đây là một vị ngụy quân tử quan minh lỗi lạc, không biết vì lý do gì thiếu nhân tình của Ngụy Thần Đế. Vì giữ lời hứa, có ơn phải trả nên Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng bắt buộc làm chuyện này. Chắc mấy năm nay Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng luôn dày vò, như gã đã nói, một chưởng của Đinh Hành Họa giải thoát gã.



Đinh Hành Họa lắc đầu.



Thật là tạo hóa trêu người, nếu không có trận chiến mười năm trước khiến Thần Đình phương đông bước trên con đường hắc ám thì có lẽ Đinh Hành Họa sẽ kết bạn với kỳ tài như Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng.



Đinh Bất Tam luôn kiệm lời lên tiếng đánh giá:



- Nhân kiệt.



Đinh Bất Tứ khẽ thở dài:



- Ta không bằng hắn.



Đinh Bất Tứ làm người luôn sảng khoái, chân thành, làm việc có phong độ cổ hiệp, khinh thường đám thiên tài làm bộ làm tịch, tự cho là thanh cao. Tuy nhiên Đinh Bất Tứ tự ti trước người như Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng, nhân vật kết thúc bi kịch này có điểm sáng làm người không dám nhìn gần.



Đối diện.



Trên hạm đội Ma Kha.



- Tam ca quả nhiên là tam ca, không ngờ kế hoạch như vậy vẫn không thể lừa ngươi.



Thập Thần Tử lấy lại bình tĩnh, gã không có cảm xúc gì với cái chết của Tam Thiên Tuyệt Kiếm Thạch Nhất Hoàng.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #1131