Chương 1156: Kẻ sĩ trung dũng.



Thấy Phong Hành Lịch không còn nguy hiểm, Đinh Hạo không chút ngừng lại biến thành luồng sáng chạy theo hướng đám người Đinh Bất Tam, Đinh Bất Tứ, Đinh Thánh Thán biến mất.



Phong Hành Lịch cười to bảo:



- Ha ha ha ha ha ha! Lão phu đi cùng ngươi!



Phong Hành Lịch biến thành đoàn gió lốc nhanh như chớp đuổi theo.



* * *



Rốt cuộc thoát khỏi truy binh, Đinh Bất Tứ lau mồ hôi lạnh trên trán.



Đinh Bất Tứ thân thiết hỏi:



- Đại bá, bá mẫu bị thương sao rồi?



Đồn rằng Đại Thần Tử phi bị thương nặng tác động lòng nhiều người.



Đinh Thánh Thán mỉm cười nói:



- Không sao, ta đã sắp xếp nàng dưỡng thương ở chỗ an toàn, chỉ chờ tiên dược xuất thế là có thể chữa khỏi. Phải rồi, lúc trước ngươi nói phụ thân của ngươi ngăn cản viện quân Thần Đình, phụ thân ngươi... Mấy năm nay có khỏe không?



Đinh Bất Tứ cười khổ nói:



- Không tốt mấy. Ngụy Thần Đế luôn chèn ép thuộc hạ cũ của đại bá, lúc trước phụ thân ta thân với đại bá nên cũng bị chèn ép. Bây giờ trên cơ bản phụ thân là thần vương nhàn tản, không khác gì bị giam lỏng trong Thần đô.



- Thật khó cho hắn.



Đinh Thánh Thán khẽ thở dài:



- Một mình tam đệ ngăn cản viện quân Thần Đình e rằng sẽ gặp nguy hiểm.



Đinh Bất Tứ cười hì hì nói:



- Đại bá yên tâm, lần này phụ thân ta hoàn toàn phản bội Thần Đình, sớm chuẩn bị mọi mặt an toàn. Ta dẫn đại bá đi một nơi, chỗ đó có người tiếp ứng chúng ta. Thạch Chủy thành đã không an toàn, chúng ta ra khỏi thành sau đó hội hợp với phụ thân rồi tính tiếp.



Đinh Thánh Thán gật đầu, nói:



- Ừm! Cũng tốt.



Đinh Bất Tứ hỏi:



- Có đi đón đại bá mẫu không?



Đinh Thánh Thán lắc đầu, nói:



- Ta để Vũ Khuynh Thành ở một chỗ đặc biệt rất an toàn dưỡng thương, hoàn cảnh nơi đó trợ giúp nàng chữa thương. Vũ Khuynh Thành bị thương khá nặng, không tiện di chuyển. Có người chăm só cho nàng.



Đinh Bất Tứ ậm ừ, không hỏi thêm.



Đinh Bất Tứ cảm giác được dại bá Đinh Thánh Thán không quá tin tưởng gã.



Xuyên qua các con đường ngang dọc làm người dễ lạc đường, đến một cái sân nhỏ nhà nông bình thường.



Tường hàng rào xanh quay quanh, từ bên ngoài có thể thấy rõ bên trong, không có chỗ gì kỳ lạ. Nhưng khi đẩy cửa hàng rào bước vào sẽ thấy cảnh tượng nhìn từ bên ngoài và bây giờ là hai thế giới, lúc trước là ảo giác trận pháp tạo ra.



Mặt đất cẩm thạch ngay ngắn như một quảng trường nhỏ, tám cột trụ vàng nhạt vây quanh bốn phía. Giữa cột có một minh văn trận pháp loại nhỏ, hoa văn phức tạp như mây khói, liếc mắt là thấy như có vô số con kiến vận chuyển bên trong, làm người choáng váng.



Mấy trăm binh sĩ mặc áo trăng thực lực cường đại đứng ngay ngắn.



- Đại thiếu gia, nhị thiếu gia.



Thấy Đinh Bất Tam, Đinh Bất Tứ bước vào, một binh sĩ mặt trắng có ba lũ râu dài đứng đầu lộ vẻ mừng rỡ, hỏi:



- Các người đã về, sự việc sao rồi?



Đinh Bất Tứ cười nói:



- Ngô thúc thúc, hết thảy đều thuận lợi, vị này chính là đại bá của ta.



Binh sĩ mặt trắng họ Ngô thấy người đi theo sau Đinh Bất Tam, Đinh Bất Tứ, biểu tình mừng rỡ. Binh sĩ mặt trắng họ Ngô nhìn Đinh Thánh Thán, lộ vẻ tôn sùng.



Binh sĩ mặt trắng họ Ngô quỳ xuống đất, nói:



- Đại soái, Ngô Phong, thiên phu trưởng đệ tam doanh quân tiên phong tây chinh tham kiến đại soái.



Mấy trăm binh sĩ sau lưng Ngô Phong cùng quỳ xuống, kích động nói:



- Quân sĩ đệ tam doanh tây chinh chinh tham kiến đại soái.



Đinh Thánh Thán ngẩn người, nhìn nam nhân trung niên mặc giáp Ngô Phong, nói:



- Thì ra là mãnh sĩ quân tây chinh lúc trước, mời đứng lên đi, mấy năm nay khổ cho các ngươi.



Ngô Phong bị một lực lượng mạnh mẽ nâng dậy, biểu tình kích động nói:



- Năm xưa Ngô Phong chỉ là một thiên phu trưởng nho nhỏ, từ xa thấy đại soái vài lần nhưng phong độ đó khắc sâu vào đầu Ngô Phong. Bây giờ có thể lại góp sức cho đại soái là ông trời ban hơn.



Đinh Bất Tứ cười to bảo:



- Được rồi, Ngô thúc thúc, nơi đây không phải chỗ ở lâu. Người cuảy Ngụy Thần Đế rất nhanh sẽ tìm đến, lập tức mở Bát Môn Kim Tỏa đại trận ra. Chúng ta mau rời khỏi Thạch Chủy thành, đến bên ngoài rồi trời cao mặc chim bay, biển rộng mặc cá bơi, không cần lo truy binh của Thần Đình.



- Thuộc hạ tuân lệnh!



Ngô Phong vô cùng hưng phấn ra lệnh đám giáp sĩ áo trắng bày trận.



Có đại sư minh văn trận pháp lập tức vận công thúc giục trận pháp, từng tầng ánh sáng trắng rực rỡ dâng lên trên hoa văn phức tạp, lực lượng kỳ dị khuấy động không gian, bình chướng không gian gợn sóng. Dây là một truyền tống trận pháp cường đại, muốn xuyên phá phòng ngự cổ trấn quân sự vạn năm Thạch Chủy thành thì cần có năng lượng cực kỳ hùng hồn, dễ khiến đại quân Thần Đình phương đông trong thành chú ý, sợ là chưa hoàn toàn khởi động trận pháp thì đại quân Thần Đình phương đông đã đến gần. May mắn trong sân có tám cột hoàng kim cũng phát ra lực lượng hoàn toàn phong tỏa không gian dao động hùng hồn.



Vù vù vù vù vù!



Trận pháp rung động, bình chướng không gian ngày càng mềm.



Đám người Đinh Bất Tam, Đinh Bất Tứ căng thẳng nhìn chằm chằm trận pháp.



Răng rắc!



Răng rắc!



Bỗng có tiếng nứt vỡ khẽ vang lên.



Các cột trụ hoàng kim trấn tám hướng có vết rạn, không chịu nổi lực lượng khủng bố của trận pháp truyền tống. Tám cột trụ sắp không thể phong tỏa hơi thở như đại dương.



Đinh Bất Tứ căng thẳng nói:



- Mau lên, mau chút nữa!



Mới rồi thoát khỏi Thập Thần Tử truy sát là vì tranh thủ thời gian mở trận pháp Bát Môn Kim Tỏa đại trận. Thần Đình phương đông khống chế Thạch Chủy thành, tin tưởng bọn họ sẽ nhanh chóng chạy tới đây. Nếu không thể rời đi trước khi tủy binh giết tới, một khi bị quấy nhiễu, trận pháp vận chuyển hỗn loạn là mọi kế hoạch tiêu tùng.



Một cường giả áo trắng phụ trách cảnh giới sốt ruột chạy vào báo cáo:



- Tứ công tử, Hắc Giáp Quân Ngụy Thần Đế đã chạy tới bên này.



Ngô Phong biến sắc mặt nói:



- Thiên Thành đại sư, conf bao lâu?



Một minh văn trận pháp sư mặt mũi hiền lành, râu tóc bạc phơ lên tiếng:



- Nửa nén nhang.



Minh văn trận pháp sư mặt mũi hiền lành, râu tóc bạc phơ nói xong im miệng, mặt trắng bệch. Lão nhân minh văn trận pháp sư hết sức khởi động trận pháp, lực lượng rót vào trong Bát Môn Kim Tỏa đại trận, không thể phân tâm.



Nửa nén hương?



Lòng mọi người chìm xuống.



Đại quân của Ngụy Thần Đế không cần nửa nén nhang đã giết tới đây.



Ngô Phong cắn răng, chém đinh chặt sắt nói:



- Ta mang người đi ra ngoài ngăn bọn họ lại.



Trong lòng Ngô Phong biết rõ lúc này đi ra ngoài chỉ có đường chết, tương đương dùng mạng sống kéo dài thời gian.



Mấy giáp sĩ áo trắng khác đều bước ra:



- Chúng ta đi theo đại nhân, thà chết cũng quyết ngăn lại đám tạp chủng này!



Biểu tình Đinh Bất Tứ nghiêm túc nói:



- Các ngươi sẽ chết.



Ngô Phong cười to bảo:



- Lúc còn sống có thể thấy nguyên soái một lần đời này đã đủ, chết vì nguyên soái là vinh diệu vô thượng với các quân sĩ quân tây chinh cũ. Nếu đám bạn già khác biết chắc sẽ hâm mộ chúng ta. Nguyên soái, Ngô Phong đi, kiếp sau lại làm sĩ tốt cho đại nhân!



Ngô Phong dứt lời định mang giáp sĩ áo trắng rời đi.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #1126