Chương 1139: Bờ sông Thông Thiên (hạ).



Mặt thần tướng âm trầm nhấc chân đi sâu vào lều trại.



Một thể tu Hãn Hải sâm lâm mặt không biểu tình bước ra chặn đường thần tướng:



- Dừng bước!



Thần tướng ngẩn người, lạnh lùng cười:



- Ngươi dám ngăn ta?



Nam nhân thể tu Hãn Hải sâm lâm phụ trách canh gác không hề yếu thế, gằn từng chữ:



- Không có chủ nhân của ta cho phép thì không ai được vào lều trại một bước.



Thần tướng bật cười nói:



- A? Thú vị, đã lâu không gặp con cho trung thành ngu ngốc như vậy.



Trên đại lục phương đông có người dám ngăn cản hạm đội Ma Kha, đã nhiều năm thần tướng không gặp chuyện như vậy.



Thể tu Hãn Hải sâm lâm không hề e ngại, lạnh lùng cười:



- Có lẽ mình quen làm chó nên luôn xem người khác lo chó, nhưng nếu đã làm cho của người thì nên có giác ngộ của chó. Bình thường chó ỷ thế hiếp người sẽ không có kết cuộc tốt.



Thần tướng tức giận quát:



- Ngươi nói cái gì?



Keng!



Trường kiếm ra khỏi vỏ nhanh như chớp đâm hướng thể tu Hãn Hải sâm lâm.



Thể tu Hãn Hải sâm lâm hừ lạnh một tiếng, người không nhúc nhích, búng ngón tay. Đầu ngón tay thể tu Hãn Hải sâm lâm búng thân kiếm, chợt vang tiếng răng rắc khối băng nứt vỡ. Trường kiếm đẳng cấp huyền khí tinh phẩm vũ khí trong tay thần tướng vỡ ra từng tấc.



Thần tướng cảm giác có lực lượng hùng hồn truyền đến, cổ tay bị chấn rách, máu phun tung tóe. Nửa khúc chuôi kiếm không cầm vững bay ra khỏi tay.



Thần tướng giật mình kêu lên:



- Ngươi...!



Lúc thần tướng nhìn nam nhân bộ dạng thị vệ thương đội tu vi huyền khí chỉ khoảng Tiên Thiên Võ Tông cảnh, không đáng để mắt đến, ai ngờ gã có lực lượng khủng khiếp như vậy. Thần tướng có tu vi cảnh giới Võ Đế cảnh lại bị đối thủ nhẹ nhàng chấn vỡ vũ khí. Nam nhân vạm vỡ tứ chi phát đạt chẳng lẽ là cường giả thánh nhân cảnh sao?



Bảy thần tướng nghe tin bao vây lại:



- Xảy ra chuyện gì?



Thần tướng thứ nhất vẫy tay, vết thương trên cổ tay lập tức khép lại.



Thần tướng sắc mặt âm trầm nói:



- Phát hiện nhân vật đáng ngờ.



Cùng lúc đó, ba, bốn mươi thể tu Hãn Hải sâm lâm chạy tới.



Bởi vì chủ yếu tu đạo thể tu nên thân hình đám thể tu Hãn Hải sâm lâm rất có sức áp đảo. Ba, bốn mươi thể tu Hãn Hải sâm lâm chạy tới, khí thế hung hãn. Quanh thân thể tu Hãn Hải sâm lâm lượn lờ khí huyết sát đậm đặc, là kẻ hung ác bình thường giết người vấy máu. Trong phút chốc đám thần tướng biến sắc mặt.



Đám thần tướng cảm giác được trong thiếu nữ nhóm nam nhân vạm vỡ bề ngoài là chạy chân cho thương đội một khi bùng nổ thì lực lượng đó sẽ hủy diệt tất cả.



Thần tướng thủ lĩnh biến sắc mặt nói:



- Rốt cuộc các ngươi là ai?



Lúc này Đan Hùng tổng nguyên soái rẽ đám đông bước tới gần, mỉm cười nói:



- Chúng ta chỉ là thương đội từ biên giới Hãn Hải sâm lâm đến đây, không có ác ý gì. Đồng bạn của ta ít khi ra xa nhà, không hiểu cách cư xử, chưa từng nghe uy danh Thần Đình nên mong các vị đừng trách.



Hãn Hải sâm lâm?



Mấy thần tướng liếc nhau, hiểu ra.



Thì ra là man đến từ vùng đất hoang sơ kia, hèn gì ai nấy to con như người rừng, nói chuyện cứng rắn như vũ khí va chạm, người đá. Khó trách, Hãn Hải sâm lâm là nơi người rừng sinh sống.



Đồn rằng thể tu Hãn Hải sâm lâm đều là không sợ chết, đánh nhau toàn liều mạng, không chết không ngừng, cực kỳ dã man. Thần tướng kia vốn định mượn cơ hội bắt giữ thương đội nhưng lúc này do dự.



Hãn Hải sâm lâm không trong phạm vi Thần Đình phương đông cai quản, thể tu Hãn Hải sâm lâm cứng đầu bướng bỉnh, nghe nói rất nghèo, có trấn lột cũng không được thứ gì tốt. Nếu buộc nóng nảy thể tu Hãn Hải sâm lâm bí quá hóa liều, mười thần tướng sẽ gục tại đây.



Thần tướng thủ lĩnh chỉ vào một thể tu Hãn Hải sâm lâm, bỗng đặt câu hỏi:



- Ngươi hãy nói khu vực biên giới Hãn Hải sâm lâm, ở đó có tông môn nhân loại gì.



Thể tu Hãn Hải sâm lâm đó tính cách nóng nảy, nghe giọng thần tướng thủ lĩnh gắt gỏng định chửi lại nhưng thấy Đan Hùng nháy mắt ra hiệu, gã hừ lạnh nói đại khái khu vực, tên tông môn nhân loại như Thần Kiếm môn.



Thần tướng thủ lĩnh thấy thể tu Hãn Hải sâm lâm nói tỉ mỉ không sai, còn tường tận hơn gã biết thì xóa đi nghi ngờ.



Thần tướng thủ lĩnh gật đầu, trên cao nhìn xuống nói:



- Khu vực Thạch Chủy trấn bây giờ đầy giặc cướp, các ngươi hãy cẩn thận chút. Đừng để Thần Đình phương đông ta biết các ngươi có quan hệ với phản nghịch, nếu không thì giết hết người của bộ lạc các ngươi.



Thần tướng thủ lĩnh cảnh cáo mấy câu xong cả đám biến thành ánh sáng vọt lên hạm đội Ma Kha trên bầu trời, khởi động chiến hạm biến mất trong trời đêm mênh mông.



Một thể tu Hãn Hải sâm lâm khinh thường chửi:



- Phi, thứ chó cậy mặt chủ!



Thạch Chủy trấn Thiên Tôn chọn ra mấy chiến sĩ có thể một tay đánh gục đám thần tướng này. Đám cuồng man ra từ Hãn Hải sâm lâm đúng là tính tình nóng nảy, cứng rắn như ngựa hoang thoát cương. Chỉ có lời của Đinh Hạo mới kiềm chế được đám thể tu Hãn Hải sâm lâm.



Đan Hùng lạnh nhạt khuyên:



- Bây giờ chúng ta đang ở ngoài, cố gắng đừng gây chuyện thị phi. Việc của Thiên Tôn đại nhân gấp hơn, các vị hãy kiềm chế tính tình lại, đừng làm hỏng việc.



Đám thể tu Hãn Hải sâm lâm gật đầu, cố kiềm nén.



Mấy ngày nay Đan Hùng đã lập được uy tín nhất định trong năm nguyên soái khu lớn.



Đám đông tán đi.



Rất nhiều thương đội, thế lực bên Thông Thiên Hà nhìn thể tu Hãn Hải sâm lâm với cặp mắt khác. Có thể cứng rắn chống đối thần tướng của Thần Đình phương đông mà còn chiếm ưu thế thật như động vật hiếm hoi. Vốn rất nhiều người thấy huyền khí nội kình của đám thể tu Hãn Hải sâm lâm thấp, người cao to thì hơi xem thường, giờ ánh mắt nhìn nhóm thể tu như thấy ác ma, sợ hãi tránh một bên.



Trong suốt quá trình Đinh Hạo không lên tiếng.



Đinh Hạo ngồi khoanh chân trên bồ đoàn trước xe ngựa kim loại lửa to lớn, nhìn toàn bộ quá trình.



Đinh Hạo nói với Đan Hùng chạy đến báo cáo:



- Ngươi làm rất tốt.



Được Đinh Hạo khen, Đan Hùng rất hưng phấn hỏi:



- Ta biết đại nhân đi Thạch Chủy trấn là có chuyện rất quan trọng nên mới kiềm chế bọn họ, cố gằng đừng gây chuyện thị phi tránh gây rắc rối cho đại nhân.



Đinh Hạo lạnh nhạt nói:



- Không gây chuyện là phi thị đúng, nhưng nếu có người khi dễ tới cửa thì không cần nhịn. Ta mang mọi người đi ra không phải để chịu bực tức, nếu có người nào mù mắt thấy chúng ta dễ ăn hiếp, cứ muốn đạp vài cái thì không cần khách sáo với chúng.



Đám thể tu Hãn Hải sâm lâm cùng vâng dạ.



Một Thiên Tôn bá khí như vậy mới là người bọn họ ủng hộ, kính yêu, dù đi ra Hãn Hải sâm lâm cũng không co tay cóng chân.



Nạp Lan Du Hiệp mặc áo trắng cười toe toét ra khỏi xưa ngựa:



- Người tốt, ta đói.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #1109