Chương 1077: Lãnh Vân.



Thịt thà mùi thơm nức mũi như thế này thường chỉ có thủ lĩnh, các trưởng lão, chiến sĩ cường đại trong bộ lạc mới được ăn.



Không biết đã bao nhiêu năm Nạp Lan Sơ không nếm vị thịt.



Dù ngẫu nhiên có chiến sĩ Thiên Hoang bộ lạc đi ra ngoài săn bắn trúng mánh lớn, mỗi người được chia chút thịt thú thì Nạp Lan Sơ sẽ lấy phần của mình đổi thành củ từ, khoai tây, nhánh cỏ bình thường. Một miếng thịt thú có thể đổin hiều thực vật cấp thấp, tuy không thơm nhưng có thể no bụng.



Mấy năm nay Nạp Lan Sơ theo Dược bà bà học điều chế thảo dược, nàng có thiên phú về mặt này nên hơi có địa vị trong Thiên Hoang bộ lạc. Nạp Lan Sơ miễn cưỡng dùng đồ ăn một nhân sủng sống nàng và ca ca ngốc.



Thấy nhiều đồ ăn ngon đẹp mắt, Nạp Lan Sơ không dám tin vào mắt mình.



Đinh Hạo cười nói:



- Nếu không nhờ A Sơ cô nương thì có lẽ ta đã phơi thây nơi hoang dã, chút đồ này không đủ để biểu đạt lòng cảm tạ trong lòng Đinh Hạo.



- Ăn ngon ăn ngon, ngươi là người tốt, ta thích ngươi.



Thiếu niên áo trắng thoải mái ăn ngấu nghiến, cười khờ, cho Đinh Hạo nhận xét người tốt.



Nạp Lan Sơ không kiềm được món ngon hấp dẫn cầm miếng thịt nướng nhỏ bỏ vào miệng, mùi vị kỳ diệu làm nàng kích động run run.



Đây chính là vị thịt sao?



Nạp Lan Sơ mút mỡ dính trên ngón tay.



Đinh Hạo hiểu biết sơ tình trạng của Thiên Hoang bộ lạc.



Người trong thế giới này sống khốn khổ, chiến sĩ Thiên Hoang bộ lạc có tồn tại tu vi cơ thể đạt đến cảnh giới Võ Đế cảnh nhưng rất khó giải quyết vấn đề ấm no của bộ lạc. Đổi lại là cảnh giới Võ Đế cảnh trong Vô Tận đại lục có thể nói là bá chủ một phương, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, sao có thể khốn khổ như vậy được?



Đinh Hạo ăn một ít thực vật.



Cơ thể Đinh Hạo còn rất yếu, không chỉ vì bị lực lượng pháp tắc khác biệt trong thế giới này áp chế, còn bị ảnh hưởng lúc xuyên qua trận pháp truyền tống trên bàn cờ đá, rồi thêm di chứng trận chiến trong Vấn Kiếm tông cùng lúc khởi động thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá.



Một thanh âm từ xa vọng đến:



- A? Mùi gì vậy? Thật thơm.



Bóng người chợt lóe, vài người cùng xuất hiện trên bình đài tán cây.



Là chiến sĩ Thiên Hoang bộ lạc mặc áo giáp.



Nam nhân khôi ngô dẫn đầu nhìn lướt qua, nghiêm nghị tra hỏi:



- A? Trong nhà A Sơ còn có thịt? To gan, A Sơ, ngươi dám giấu giếm thịt? Nói, mấy thứ này lấy ở đâu ra?



Thịt cần cho chiến sĩ ăn bổ sung lực lượng huyền khí, trong bât cứ bộ lạc nào ai giấu thịt hoặc ăn lén đều là tội lớn không thể tha thứ.



Nạp Lan Sơ giật này mình, vội vàng quỳ trên mặt đất, nói:



- Đức Bưu đại nhân xin hãy bớt giận, A Sơ không có lá gan như vậy. Mấy món thịt này không phải A Sơ giấu, là đồ... Đồ của Đinh đại ca, nếu đại nhân không tin hãy hỏi A Hổ.



Thiếu niên cao lớn mày rậm mắt to tên A Hổ vội kể lại sự việc.



- A? Là ngươi?



Nam nhân vạm vỡ Đức Bưu liếc qua Đinh Hạo, nhìn hắn từ trên xuống dưới.



Đức Bưu nói:



- Ngươi chính là người lạ A Sơ cõng về từ hoang dã? Đã khỏe rồi? Vậy mời ngươi nhanh chóng rời khỏi đây, Thiên Hoang bộ lạc không hoan nghênh người ngoài.



Ánh mắt Đinh Hạo lướt qua mấy chiến sĩ Thiên Hoang bộ lạc.



Xem ra Đức Bưu là thủ lĩnh chiến sĩ Thiên Hoang bộ lạc, trong cơ thể tu vi đã đến cảnh giới Đại Võ Sư cảnh. Tu vi lực lượng cơ thể Đức Bưu đến cảnh giới tam khiếu, tứ khiếu Võ Đế cảnh, rất là không tầm thường. Mấy nam nhân khôi ngô khác sau lưng Đức Bưu cũng là chiến sĩ tu vi nửa bước Võ Đế cảnh.



Vẻ mặt Đinh Hạo bình tĩnh nói:



- Được, ta sẽ nhanh chóng rời đi.



Đinh Hạo vốn muốn rời khỏi Thiên Hoang bộ lạc tìm hiểu thế giới bên ngoài, hắn cần biết chỗ này có phải là tiên giới không. Những người lúc trước thông qua cánh cửa truyền tống đến tiên giới đi đến thế giới này đã tới đâu. Đinh Hạo phải thực hiện lời hứa với Đinh Hồng Lệ tranh thủ tìm đám cường giả thần cảnh Trung Thổ Siêu Thiên Chiến thần lúc trước qua cửa tiên giới ở Siêu Thiên Nhai tiến vào tiên giới.



Điều này liên quan đến cách cục của hai tộc nhân loại, yêu tộc trong Vô Tận đại lục.



Cho nên Đinh Hạo không định ở mãi trong Thiên Hoang bộ lạc.



Nghe Đinh Hạo nói vậy, Đức Bưu gật đầu.



Đức Bưu chỉ vào bàn thịt ngon lành, nói:



- Theo quy tắc của bộ lạc thì không cần biết thịt đến từ đâu đều phải nộp lên, mấy thứ này ngươi phải giao cho chúng ta.



- Đức Bưu đại nhân, sao có thể...



Nạp Lan Sơ ngây ra, bản năng định cãi lại.



Đinh Hạo kéo tay Nạp Lan Sơ, lấy càng nhiều thức ăn và rượu ngon ra khỏi trữ vật giới chỉ, mỉm cười nói:



- Đó là tất nhiên. Đinh Hạo nhờ ơn bộ lạc cứu mạng, số thực vật này xem như tấm lòng của tại hạ.



Đám nam nhân khôi ngô nhìn đồ ăn chất thành núi, dụi mắt.



Đức Bưu liếc trữ vật giới chỉ của Đinh Hạo, mắt lóe tia tham lam nhưng không đòi lấy. Đức Bưu gật đầu sai chiến sĩ thuộc hạ chuyển đồ ăn đi hết, không nói một câu cảm ơn hay từ chối.



Mãi khi các chiến sĩ đi xa, thiếu niên cao lớn A Hổ hầm hừ nói:



- Bộ lạc làm gì có quy tắc này? Rõ ràng là đám Đức Bưu thèm ăn mới lấy cớ.



Nói đến đây thiếu niên cao lớn A Hổ nhìn Nạp Lan Sơ, chợt nhớ ra điều gì:



- Phải rồi A Sơ, hôm nay ta nghe các lão nhân nói ba ngày sau trong bộ lạc tế lễ chọn bạn trăm năm cho các nữ nhân, tên của ngươi cũng nằm trong đó.



Mặt Nạp Lan Sơ trắng bệch.



Trong Hãn Hải sâm lâm khi nữ giới qua mười hai tuổi là có thể gả đi.



Thiếu niên cao lớn A Hổ dặn dò Nạp Lan Sơ:



- Trong lòng ngươi biết là được. Ta nhắc ngươi một câu, Dược bà bà luôn đối xử tốt với ngươi, nếu nhìn trúng chiến sĩ nào trong bộ lạc có thể xin Dược bà bà cho ngươi quyền lựa chọn, vậy là ngươi có thể cùng người mình thích mà không phải do thủ lĩnh tùy tiện chỉ định.



Thiếu niên cao lớn A Hổ xoay người rời đi.



Đinh Hạo quan sát Nạp Lan Sơ, thấy nàng kinh hoàng, sợ hãi dường như không muốn, hắn không biết an ủi nàng thế nào.



Thiếu niên áo trắng kéo tay áo Đinh Hạo, mắt cún nhìn hắn:



- Người tốt, còn có thịt không? Ta muốn ăn...



Đinh Hạo mỉm cười lây chút thịt nướng ra cho thiếu niên áo trắng.



Nạp Lan Sơ cắn răng khẽ nói:



- Đa tạ Đinh đại ca.



Một lúc sau mặt trời phía xa ẩn trong dãy núi nguy nga như cự thú đen, bóng tối bao phủ mảnh đất. Trong thiên địa có một loại ma tính sôi sục, ban ngày nhiều tồn tại khủng bố ngủ đông đều thức tỉnh. Đứng trên tán cây nhìn phái xáẽ thấy trong bóng tối có mắt đỏ to lớn như thần lúc ẩn lúc hiện.



Thời gian buổi tối đáng sợ rốt cuộc đến.



Huynh muội Nạp Lan Sơ, thiếu niên áo trắng đã vào trong nhà gỗ trên tán cây khác nghỉ ngơi.



So với ban ngày thì buổi tối nhiệt độ giảm thấp nhiều, như bỗng nhiên từ mùa hè nóng nực vào đông giá rét. Cây cối dưới chân cong lại, ban ngày nhánh to như bàn tay giờ biến thành cỡ cây kim.



Nhìn bốn phía xa xôi, Thiên Hoang bộ lạc yên lặng nhiều.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #1047