Chương 1062: Lại có cố nhân (hạ).



Cao Tuyết Nhi, Ny Nhi bước tới nói:



- Hai chúng ta cũng vậy.



Đinh Hạo cười cốc đầu ba nha đầu Hoan Hoan, Ny Nhi, Cao Tuyết Nhi.



Đinh Hạo nói:



- Hôm nay không có bối phận tông môn, ba nha đầu các ngươi gọi ta là Đinh đại ca được rồi.



Trong lòng Đinh Hạo rất cảm thán. Ngày xưa ba nha đầu còi cọc chớp mắt đã trổ mã thành thiếu nữ xinh đẹp hấp dẫn.



Nghe Đinh Hạo gọi mình là nha đầu, ba mỹ thiếu nữ Hoan Hoan, Ny Nhi, Cao Tuyết Nhi biểu tình khác nhau. Cao Tuyết Nhi thở dài, cho đến nay nàng vô cùng ngưỡng mộ Đinh Hạo nhưng dù là bối phận hay thực lực đều kém quá xa. Cao Tuyết Nhi biết nàng và nam nhân tuấn tú trước mắt không có khả năng bên nhau, chỉ có thể lấy lại trái tim.



Đinh Hạo nhìn ba nha đầu Hoan Hoan, Ny Nhi, Cao Tuyết Nhi ngồi xuống, hắn lắc đầu.



Lúc này đã là mặt trời khuất núi, vầng trăng sáng treo cao tỏa ánh bạc vô ngần vạn dặm, làm người ta không uống rượu mà say.



Đinh Hạo định nói gì bỗng biến sắc mặt, ánh mắt trở nên sắc bén nhìn ra sau lưng.



Đinh Hạo mở miệng hỏi:



- Là vị cao nhân nào đến, tại sao không lộ mặt? Cần gì lén lút núp trong chỗ tối?



Mọi người ngây ra sau đó kinh ngạc.



Bọn họ chẳng hề phát hiện ra, nhưng thực lực của Đinh Hạo tinh thâm hơn họ rất nhiều, không thẻ so sánh. Không lẽ thật sự có người rình rập trong bóng tối? Là ai mà to gan dám xâm nhập vào Vấn Kiếm sơn trang, không biết có đao cuồng kiếm si Đinh Hạo, Cuồng Đao Trương Phàm tọa trấn Vấn Kiếm sơn trang sao?



Ánh trăng chiếu rọi, không có thanh âm vang lên.



Đinh Hạo lạnh lùng cười:



- Nếu các hạ không muốn xuất hiện thì Đinh Hạo đành đắc tội.



Đinh Hạo dứt lời, một luồng kiếm quang rực rỡ bắn ra từ ngón tay hắn.



Nhanh như tia chớp.



Mọi người cảm thấy mắt hoa lên. Kiếm quang bắn ra ngoài không trung hai mươi thước, cái bóng núp vào bức tường màu vàng lắc người. Bùm một tiếng, cái bóng ngăn lại luồng kiếm quang.



Có thể chặn lại một kích của Đinh Hạo?



Là ai mà thực lực cao như thế?



Biểu tình Đinh Hạo nghiêm túc, bước ra một bước, ngón tay chậm rãi búng, lại một luồng kiếm quang kiếm ý màu trắng bay ra.



- A di đà phật, không ngờ thực lực của Đinh thí chủ tinh tiến như vậy, ta muốn chậm một chút xuất hiện cũng không được.



Vang tiếng niệm kinh, ánh sán vàng rực rỡ, sóng âm như vật hữu hình va chạm kiếm quang kiếm ý màu trắng. Bùm một tiếng tất cả tan biến, một người mặc áo vải thô màu vàng nhạt bước ra từ hư không.



Đinh Hạo ngây người sau đó biểu tình mừng rỡ.



Mọi người thấy phái đối diện là một tăng nhân trẻ tuổi, thân hình thon dài, mặt như quan ngọc, tai dài đến vai, cực kỳ anh tuấn nho nhã. Tăng nhân trẻ là mỹ nam hiếm thấy, đủ khiến các thiếu nữ điên cuồng. Dù trên đầu tăng nhân trẻ có vết sẹo chấm tròn nhưng càng toát ra khí chất tà mị, làm khác giới tim đập nhanh.



Tăng nhân trẻ có thể đánh ngang tay với Đinh Hạo. Thực lực khác hẳn người thường.



Nhưng mặt tăng nhân trẻ trắng bệch dường như tinh thần không quá tốt.



Vương Tiểu Thất lớn giọng hét lên:



- Ủa? Thì ra là Kim Thiền thánh tăng, nếu là cố nhân sao lại thập thò đi vào?



Tăng nhân trẻ tuấn tú như ngọc chính là Kim Thiền ngày xưa từng đến Vấn Kiếm tông, là truyền nhân của Đại Lôi Âm Tự thánh địa phật gia Tây Mạc.



Đinh Hạo quét mắt Kim Thiền, lộ vẻ kinh ngạc, đăm chiêu gật gù.



Đinh Hạo nói:



- Thánh tăng từ xa đến, Đinh Hạo không chiêu đãi chu đáo, mời đi theo ta.



Đinh Hạo cười nói với người khác:



- Mọi người cứ vui chơi trước đi, ta bận giây lát.



Kim Thiền gật đầu với mọi người, đi theo sau Đinh Hạo, hai, ba bước đã biến mất tại chỗ.



Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết xảy ra chuyện gì.



Vương Tiểu Thất vỗ trán, phát hiện tình cảm của Kim Thiền, Đinh Hạo không giống bình thường. Kim Thiền có thể khiến người báo trước nhưng lại lặng lẽ ẩn vào Vấn Kiếm sơn trang đương nhiên là vì không muốn bị người ta biết. Vương Tiểu Thất lỡ miệng kêu ra lai lịch của Kim Thiền, gã không biết làm vậy là đúng hay sai.



Xem biểu tình Đinh Hạo trở nên nghiêm túc không lẽ xảy ra việc lớn gì?



* * *



Trong căn phòng bí mật, Đinh Hạo nhíu mày hỏi:



- Có chuyện gì? Tại sao ngươi bị thương nặng như vậy?



Mới rồi Đinh Hạo liếc sơ đã nhìn ra bề ngoài Kim Thiền lành lặn nhưng thật ra đã đến mức tiêu hao lực lượng căn nguyên. Nếu không nhờ tu vi tinh thâm, người bình thường mà như Kim Thiền thì đã chết từ lâu.



Kim Thiền là truyền nhân của Đại Lôi Âm Tự thánh địa phật gia Tây Mạc, không nói 1tlđã đến cảnh giới siêu phàm nhập thánh, địa vị như gã cao lại bị thương nặng đến như vậy, là người nào không e ngại sư môn của Kim Thiền xuống tay nặng đến thế? Không sợ Đại Lôi Âm Tự trả thù sao?



Không còn ai khác trong phòng, Kim Thiền lộ bản tính tăng nhân lưu manh, không giả bộ cao tăng.



Kim Thiền ngồi bệch xuống đất, nhếch môi nói:



- A di đà phật tổ cha nó, khoan nói điều gì khác, có thuốc trị thương không? Loại tốt nhất đấy, nếu không chữa trị thì tiểu tăng đi bán muối thật.



Trán Đinh Hạo nổi gân xanh móc bình ngọc lúc trước Tây Môn Thiên Tuyết tặng cho ra khỏi ngực. Đinh Hạo đổ mấy viên đan dược bán thần giai đưa cho Kim Thiền.



Kim Thiền không khách sáo, nhận đan dược bỏ ngay vàom iệng nhai rôm rốp. Kim Thiền khoanh chân lại, vận khí trị thương. Ánh sáng phật tính màu vàng chớp lóe, từng tiếng tụng kinh thánh phật như có như không phát ra từ cơ thể Kim Thiền. Phật quang thánh khiết, trang nghiêm bao phủ Kim Thiền.



Đinh Hạo đứng một bên canh giữ.



Thực lực của Kim Thiền sâu không lường được, không thua gì Đinh Hạo. Kim Thiền xuất thân từ thánh địa phật gia như Đại Lôi Âm Tự nên chắc chắn có nhiều vũ khí bí mật, lá bài tẩy. Bây giờ Kim Thiền bị thương nặng như vậy, nếu gã không có tuyệt học phật gia cao sâu thì đã không kéo dài đến lúc này. Là ai có thể tổn thương Kim Thiền nặng đến thế?



Đinh Hạo mơ hồ phát hiện vết thương trong cơ thể Kim Thiền có chút khí thánh khiết, trang nghiêm, không phải lực lượng yêu tà.



Chuyện này càng lạ hơn.



Khoảng một nén nhang sau, Kim Thiền vận khí trị thương xong.



Kim Thiền bị thương rất nặng, không thể lành lặn trong thời gian ngắn, dù có đan dược của Đinh Hạo phụ trợ cũng không được. Kim Thiền chỉ hơi khỏe lại, muốn hoàn toàn lành phải mất hai, ba năm.



Đinh Hạo nhìn Kim Thiền, bình tĩnh nói:



- Bây giờ có thể nói đi?



Kim Thiền lấy mấy miếng cẩu nhật ra khỏi ngực, thô bạo cắn xé nhai nhồm nhoàm.



Kim Thiền thở phào nói:



- Có phải ngươi muốn biết là ai tổn thương ta không?



Kim Thiền nói xong không đợi Đinh Hạo đáp đã bảo:



- Ngươi sẽ không tưởng tượng được người đánh ta bị thương nặng như vậy thật ra là cao thủ của Đại Lôi Âm Tự, nếu tính bối phận thì ta phải kêu một tiếng sư thúc.



Đinh Hạo ngây người:



- A? Sư thúc của ngươi? Vậy cũng cỡ cao tăng thánh nhân cảnh?



Đinh Hạo nghiến răng nói:



- Rốt cuộc ngươi làm chuyện gì thương thiên hại lý làm sư thúc của ngươi xuống tay nặng như vậy?


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #1032