Chương 1031: Viện binh đến.



Rất nhiều cường giả trong tối ngoài sáng ngây ngốc nhìn ánh lửa thanh ma đao đen tàn phá xẹt qua hư không, nhìn từng đống tro hình người rơi rụng, đầu óc trống rỗng. Bọn họ không dám tin điều mình trông thấy.



Không nói đến cường giả cảnh giới yêu đế, mới rồi có ba tồn tại thánh nhân cảnh bị lửa thanh ma đao đen thổi quét. Đó là thánh nhân được gọi là cường giả tuyệt đối, vậy mà không thể đỡ nổi một chớp mắt?



Rốt cuộc là loại lực lượng gì?



Là lực lượng của thần sao?



Trước lực lượng cường đại ẩn số này, vài người cảm thấy sợ hãi, bất an, chậm rãi rút lui.



Giọng Độc Cô Vô Cực độc ác, âm trầm từ phía xa vọng đến:



- Các vị không cần lo, Đinh Hạo chỉ có thể thúc giục lực lượng như vậy một lần. Khục khục khục khục, bây giờ là lúc Đinh Hạo yếu ớt nhất, nên giết hắn ngay bây giờ!



Vài người mắt sáng lên, rục rịch.



Nếu Đinh Hạo chỉ có thể phát động lực lượng như vậy vài lần thì bọn họ còn có cơ hội.



Trên mặt đất.



Đinh Hạo lảo đảo.



Cảm giác yếu ớt như thủy triều ập đến.



Liên tục thúc giục thanh kiếm rỉ sét, ma đao đen tàn phá rút sạch lực lượng trong người Đinh Hạo, nhưng may mắn giây tiếp theo thanh ma đao đen truyền ngược lại sức mạnh rót vào cơ thể hắn. Lực lượng của ba cường giả thánh nhân cảnh cộng với mấy chục Võ Đế cảnh kinh người biết mấy, trải qua thanh ma đao đen luyện hóa biến thành lực lượng tinh khiết nhất vẫn rất hùng hồn, bù đắp lực lượng Đinh Hạo bị hút đi.



Cùng lúc đó, Đinh Hạo chuẩn bị sẵn đan dược hồi phục giấu dưới lưỡi bị cắn nát, hóa thành lực lượng tinh thuần lan tràn tứ chi.



Hai thứ hợp lại khiến Đinh Hạo hồi phục chút sức chiến đấu.



Nhìn cường giả các phương lại bao vây, Đinh Hạo cười khẩy. Thanh ma đao đen rung lên vù vù.



Các cường giả giật nảy mình vội thụt lùi, mới rồi trước khi Đinh Hạo ra tay cũng có dấu hiệu như vậy, sau đó lửa thanh ma đao đen bùng phát. Bây giờ không ai dám đối diện lực lượng càn quét thiên hạ như ma thần kia.



Nhưng rất nhanh bọn họ phát hiện thanh ma đao đen chỉ rung động chứ không bùng nổ, thầm thả lỏng. Các cường giả lại bao vây.



- Chỉ cần giao Độn Thiên Thạch Thi ra là chúng ta sẽ rút đi ngay!



- Một mình ngươi không thể ngăn cản hết mọi người.



- Đừng cố chống nữa!



Có cường giả yêu tộc hét to quấy rối tinh thần Đinh Hạo.



Vương Tiểu Thất buồn bực hét to:



- Chúng ta vốn không biết Độn Thiên Thạch Thi là cái gì, trước nay chưa từng trông thấy, tại sao các ngươi không tin?



Dù Vương Tiểu Thất có giải thích cũng không ai thèm nghe.



Vương Tiểu Thất bước ra:



- Được, nếu các ngươi nói Độn Thiên Thạch Thi nằm trên người ta thì ta theo các ngươi, ai đến đây xét người đi!



Nếu trận tai nạn này dựng lên vì gã thì Vương Tiểu Thất phải chịu trách nhiệm, gã không thể cứ đứng sau lưng Đinh sư huynh mong chờ người khác che chở. Tuy thực lực của gã yếu nhưng Vương Tiểu Thất là nam nhân, không thể không có trách nhiệm.



Có đại thánh yêu tộc lạnh lùng cười:



- Ha ha ha ha ha ha! Là ngươi tự mình đửng ra, vậy không còn gì tuyệt vời hơn.



Đại thánh yêu tộc duỗi bàn tay ngưng tụ bằng yêu khí tanh hôi vươn hướng Vương Tiểu Thất.



Vương Tiểu Thất nhắm mắt lại không chống cự.



Đinh Hạo lạnh lùng cười:



- Cút!



Thanh ma đao đen vung lên, đao khí đao ý bùng phát chém nát bàn tay yêu khí.



Đinh Hạo gằn từng tiếng như đao kiếm va nhau:



- Hôm nay không chết không ngừng, đừng nói là Độn Thiên Thạch Thi không ănmf trong tay chúng ta, dù có Độn Thiên Thạch Thi thì muốn lấy nó phải hỏi đao trái kiếm của ta đã!



Đinh Hạo lại nổi tính cứng đầu ăn mềm không ăn cứng.



Lòng Đinh Hạo biết rõ nếu Độn Thiên Thạch Thi là vật nghịch thiên, ẩn chứa huyền bí thành tiên thì càng không thể rơi vào tay yêu tộc. Một khi trong yêu tộc có kẻ trở thành yêu tiên thì sẽ là tai họa với nhân loại, khi ấy chủng tộc nhân loại hoàn toàn diệt chủng.



Những cường giả nhân tộc trong hỗn loạn xen lẫn với yêu tộc cướp giật cũng không phải thứ tốt, để Độn Thiên Thạch Thi rơi vào tay kẻ bại hoại đạo đức không tốt lành gì.



Tuy sự việc kỳ lạ nhưng liên quan đến khí vận nhân loại, yêu tộc, Đinh Hạo tuyệt đối không thể mạo hiểm.



Đại thánh yêu tộc phái đối diện lạnh lùng cười:



- Ngươi đang muốn chết?



Đinh Hạo châm chích lại:



- Không phục thì đấu, nhìn xem ta có thể phát ra chiêu thứ hai không?



Không ai dám lên thử đao.



Nếu Đinh Hạo có thể phát động lực lượng tuyệt thế lúc trước một lần nữa thì đi lên khiêu chiến là muốn tự sát.



Trong phút chốc tình huống căng thẳng.



Chính lúc này...



- A!



Tiếng hét thảm phát ra từ sau lưng đám người Đinh Hạo.



Lý Vân Kỳ quay đầu lại, mắt trợn trừng, tức giận quát:



- Phụ thân...



Trấn chủ Lý Anh đứng ở phía xa bị lực lượng kéo lên cao, xé hai tay xuống. Máu phun ra như suối, trấn chủ Lý Anh điên cuồng vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi lực lượng vô hình trói buộc.



Giọng Độc Cô Vô Cực độc ác âm trầm mơ hồ vang vọng:



- Khụ khục khục khục, Đinh Hạo, nếu ngươi còn không lùi thì ta sẽ giết phụ thân bằng hữu tốt của ngươi.



Thì ra Độc Cô Vô Cực lúc mọi người không chú ý đã bắt cóc trấn chủ Lý Anh. Vốn Độc Cô Vô Cực muốn bắt Vương Tiểu Thất hay Lý Vân Kỳ nhưng hai người này theo sát bên Đinh Hạo, lão lo lỡ có sai lầm sẽ bị hắn đánh trọng thương. Độc Cô Vô Cực xuống tay với trấn chủ Lý Anh, Lý Anh chưa đến Tiên Thiên Võ Tông cảnh nên không thể chống lại một cường giả Võ Thánh cảnh.



Sát ý giận dữ dâng trào trong lòng Đinh Hạo, hắn chưa từng muốn giết một người như vậy.



Đinh Hạo ném chuột sợ vỡ đồ, không dám ra tay:



- Độc Cô Vô Cực, thả Lý bá bá, ta tha cho ngươi khỏi chết.



- Khục khục khục khục, Đinh Hạo, ngươi uy hiếp vô dụng tới ta. Ta vốn là người sắp chết, không sợ chết...



Giọng Độc Cô Vô Cực chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp, mơ hồ bất định.



Độc Cô Vô Cực nói:



- Đây mới chỉ là người thứ nhất, tiếp theo là Vương Tiểu Thất hay Lý Y Nhược? Ha ha ha ha ha ha! Nếu ngươi là loại người máu lạnh đến nỗi vì Độn Thiên Thạch Thi không quan tâm người thân, người yêu thi cứ tiếp tục dã tâm ích kỷ chiếm Độn Thiên Thạch Thi đi!



Lý Vân Kỳ ngập ngừng:



- Đinh sư huynh...



Đinh Hạo phất tay cắt đứt Lý Vân Kỳ, lạnh lùng nói:



- Được, cho ngơi Độn Thiên Thạch Thi, qua đây lấy đi.



Độc Cô Vô Cực núp trong bóng tối cười to bảo:



- Ha ha ha ha ha ha! Ngươi nghĩ rằng ta ngốc sao? Ta vừa đến gần, chờ đợi ta sẽ là cơn giận ma đao đi? Ta đã điều tra ngươi, ta rất quen thuộc tính cách của ngươi.



Đinh Hạo bình tĩnh nói:



- Vậy ngươi muốn sao?



Giọng Độc Cô Vô Cực vẫn mơ hồ:



- Kêu tiểu tử bên cạnh ngươi đưa Độn Thiên Thạch Thi, còn ngươi không được đến gần.



Đinh Hạo gật đầu, nói:



- Tốt!


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #1001