Chương 101: Xung đột, sát khí bắn ra



Đinh Hạo liếc sơ liền nhận ra thân phận một phe.



- Là đệ tử của Vấn Kiếm tông, người Hồng Sam Tây Viện.



Các thành viên đội Thiếu Niên Tiền Phong lặng lẽ núp sau đá to và cây cối, cẩn thận quan sát thế cục phía xa.



Đám người Trương Phàm, Vương Tiểu Thất, Tổng giáo tập xấu xa Vương Tuyệt Phong nhìn Đinh Hạo, hỏi:



- Làm thế nào đây, giúp hay không?



Đinh Hạo không chút do dự nói:



- Giúp, tất nhiên phải giúp.



Tuy năm viện cạnh tranh nhưng cùng là đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông, cần đứng chung chiến tuyến đối phó bên ngoài, Thanh Sam Đông Viện tuyệt đối không thể khoanh tay đứng nhìn.



* * *



Nữ thần Lý Y Nhược trong lòng đệ tử ký danh Vấn Kiếm tông sắp mệt muốn đứt tay.



Bình thường Lý Y Nhược để ý dáng vẻ, hình tượng nhất nhưng lúc này toàn thân mồ hôi đầm đìa, tóc rối loạn. Khuôn mặt mềm mại, cánh tay bị gai trong rừng rậm va quẹt rách da trong lúc vội vàng chạy trốn, mắt cá chân bị trật đau nhức tận xương, Lý Y Nhược cực kỳ chật vật.



Nhưng Lý Y Nhược phải liều mạng chiến đấu.



Bên cạnh Lý Y Nhược, cánh tay và chân biểu ca Lý Tàn Dương đã trúng kiếm, chảy máu không ngừng. Một vị bằng hữu khác, Tiêu Thừa Tuyên trên mặt có một vết máu, bị hủy dung hoàn toàn. Tám đệ tử ký danh Hồng Sam Tây Viện bị thương, có hai người đã mất đi sức chiến đấu được đồng đội bảo vệ sau lưng.



Quan trọng là có sáu đồng bạn vĩnh viễn ngã xuống dưới đồ đạo của đám kẻ thù huênh hoang này.



Bên cạnh là các đồng bạn lục tục trúng kiếm gục ngã.



Lý Y Nhược vừa giận vừa hận.



Nói đến thì do Lý Y Nhược gây ra sự việc.



Nhưng không thể trách Lý Y Nhược.



Đệ tử Thanh Bình học viện chết tiệt ánh mắt đầu tiên thấy Lý Y Nhược đã háo sắc đùa giỡn, cuối cùng nhân lúc nàng không chú ý muốn chuốc thuốc cưỡng bức nàng. Hừ, thứ mặt người dạ thú còn dám nói là đệ tử thiên tài của Thanh Bình học viện đứng đầu chín tông phái nhân loại trong Tuyết Châu, cực kỳ vô sỉ.



May mắn Lý Y Nhược sớm phát hiện nên không gặp nguy, nàng hoảng hốt giết chết tên khốn háo sắc kia.



Một nhát kiếm của Lý Y Nhược gây họa lớn.



Tiểu đội rèn luyện Thanh Bình học viện hoàn toàn trở mặt, hai bên giết nhau. Tiểu đội Hồng Sam Tây Viện không đấu lại kẻ địch, chớp mắt liên tục có mấy đồng bạn bị giết. Nhóm Hồng Sam Tây Viện Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương, Lý Y Nhược bất đắc dĩ chạy trốn nhưng không có cách nào cắt đuôi đám vô sỉ Thanh Bình học viện, còn bị chặn bên cạnh hồ nước trong rừng.



Càng nguy là nhóm Hồng Sam Tây Viện Tiêu Thừa Tuyên, Lý Tàn Dương, Lý Y Nhược trên đường bỏ chạy đánh mất đạn tín hiệu, không có cách nào cầu cứu môn phái.



Thanh Bình học viện đứng đầu chín tông phái nhân loại trong Tuyết Châu, miệng nói nhân nghĩa đạo đức ai ngờ bồi dưỡng ra đệ tử tồi tệ hạ lưu, hung tàn độc ác, quả thực chính là một đám cướp cạn cố chấp không nói lý.



Nếu lại có cơ hội thì Lý Y Nhược vẫn không chút do dự giết súc sinh kia.



Nhưng trong lòng hạt tiêu nhỏ kiêu ngạo cảm thấy hơi xin lỗi những đồng bạn vì nàng mà chết.



Bên tai Lý Y Nhược nghe tiếng kêu rên.



Lý Y Nhược quay đầu nhìn, thấy biểu ca Lý Tàn Dương bị đối thủ một kiếm đâm xuyên qua đầu vai, thân hình lắc lư sắp té.



Lý Y Nhược muốn giúp đỡ nhưng bị hai đệ tử Thanh Bình học viện cười gian quấn quýt không rảnh tay, trong mắt hai người đó chớp lóe tia sáng dâm ô. Lý Y Nhược hiểu rằng hai đệ tử Thanh Bình học viện muốn bắt sống nàng.



Bên người là đồng bạn hét thảm ngã xuống.



Chân Tiêu Thừa Tuyên bị thương nặng, máu tươi tuôn như suối nhưng không từ bỏ, cắn răng cố đấu. Trong phút chốc Tiêu Thừa Tuyên lại trúng vài kiếm, người đẫm máu.



- Dừng tay, dừng tay!



Lý Y Nhược bỗng ném trường kiếm, tức giận quát:



- Người các ngươi muốn bắt là ta, là ta giết tên cầm thú kia. Ta đi với các ngươi, hãy tha cho sư huynh đệ của ta!



Giờ phút này, hạt tiêu nhỏ ngày thường điêu ngoa, bướng bỉnh, cay nghiệt không còn nữa, thay thế là võ giả can đảm.



Bản thân Lý Y Nhược cũng không tin nàng sẽ làm hành động ngu xuẩn đứng ra.



Trong khoảnh khắc này không hiểu sao bên tai Lý Y Nhược lại nghe thấy lời thiếu niên nói năng dõng dạc trách mắng nàng bên bờ Tẩy Kiếm Trì trong Vấn Kiếm tông vào một buổi trưa nắng chói chan.



Ngay sau đó, trường kiếm lạnh lẽo gác lên cái cổ thiên nga non mềm.



Mũi kiếm lạnh lẽo đẩy ra áo ngoài xốc xếch của Lý Y Nhược lộ xương quai xanh trắng trẻo, xấu xa cọ cọ.



Chủ nhân thanh kiếm là một thiếu niên tuấn tú nhưng mắt âm hiểm.



Thiếu niên khoảng mười sáu tuổi, khuôn mặt cực kỳ đẹp trai nhưng vì mũi ưng, mắt âm hiểm phá hủy khí chất. Thiếu niên nghe Lý Y Nhược nói khóe môi cong lên tàn nhẫn, ánh mắt nóng cháy nhìn nàng từ trên xuống dưới.



Thiếu niên vừa lòng gật đầu, phát tay với đằng sau:



- Dừng tay.



Thiếu niên này là thủ lĩnh mười chín người Thanh Bình học viện.



Thiếu niên nói một câu, các đệ tử Thanh Bình học viện dừng tay.



- Tiểu bảo bối, nếu ngay từ đầu đã ngoan như vậy thì mọi chuyện không tệ hại thế này, các sư huynh đệ phế vật của nàng cũng không chết.



Thiếu niên đẹp trai không sợ đám người Lý Y Nhược bỏ trốn, đút trường kiếm vào vỏ.



Thiếu niên nắm cằm trắng thon của Lý Y Nhược, trêu đùa:



- Ta nói rồi, ta nhìn trúng nữ nhân nào thì người đó không trốn thoát.



Mắt Lý Y Nhược tóe lửa trừng thiếu niên.



Thiếu niên thu tay về đặt dưới mũi hít hà, đồng thanh kêu lên:



- Được rồi, đừng lãng phí thời gian. Trói đám phế vật Vấn Kiếm tông lại cho ta.



Lý Y Nhược vừa kinh vừa tức giận quát:



- Ngươi... Mới rồi ngươi đã hứa sẽ thả bọn họ!



- Đúng vậy. Ta có đồng ý thả bọn họ, với điều kiện...



Thiếu niên nhìn mỹ thiếu nữ vì tức giận mà ngực phập phồng kịch liệt, cười dâm:



- Điều kiện là phải xem lát nữa nàng biểu hiện thế nào. Nếu nàng ngoan ngoãn nghe lời, hầu hạ sư huynh đệ chúng ta thỏa mãn thì... Hưm, sẽ thả bọn chúng.



Các đệ tử Thanh Bình học viện cười dâm dê.



Nói ra thật khó tin, đường đường là đệ tử của tông phái nhân loại Tuyết Châu nhưng đều là đám dâm tà, tồi tệ vô sỉ, xấu xa hơn cả yêu ma. Càng đê tiện là đối với mười mấy đệ tử Thanh Bình học viện thì chuyện này rất thường thấy, không phải lần đầu tiên họ làm.



Mặt Lý Y Nhược trắng bệch.



Lý Tàn Dương bị thương nặng giận dữ nguyền rủa:



- Vô sỉ... Súc sinh! Cầm thú!



Thiếu niên đẹp trai không thấy xấu hổ, ngược lại cười to bảo:



- Ha ha ha ha ha ha! Trên thế này vốn chính là cường giả có quyền lợi hưởng thụ hết thảy.



Cười xong biểu tình của thiếu niên âm trầm nói:



- Đám ngu ngốc các ngươi có biết cô nương đó giết ai không? Là ca ca ruột của Mục sư huynh Mục Thiên Dưỡng! Ngươi có biết đã mang đến rắc rối lớn cỡ nào cho ta không?



Lúc này chợt có một thanh âm từ xa truyền đến.



- Ta không biết đã mang đến rắc rối lớn cỡ nào cho ngươi nhưng ta biết từ nay ngươi sẽ không thấy phiền nữa.



Thanh âm không chút báo trước nhưng chất chứa sát ý.



Thiếu niên đẹp trai ngoái đầu:



- Là ai?



Phía xa, Đinh Hạo chậm rãi bước ra từ rừng cây.


Đao Kiếm Thần Hoàng​ - Chương #100