Dây Chuyền Kì Lạ.


Người đăng: Takewama

Zuaval nhíu nhíu mi suy nghĩ đến khi một cảm giác đau đớn xuất hiện trong não,
giơ tay lên vân vê mới cảm thấy thoải mái đôi chút, mà khi ánh mắt quét đến
ngón tay nhìn ngón tay cũng chả giống của mình lúc trước liền dừng lại.

Một cánh tay nhỏ vì hôn mê hơn 1 năm mà có chút gầy nhưng không thể che dấu sự
trắng trẻo, mịn màng. Không hiểu sao Zuaval có cảm giác tay mình lúc trước
phải mập mập chút, tuy nhiên, tay gầy như thế này thì mặt ra sao? Chắc hóp lại
quá? Zuaval liền chuyển động đầu tìm kiếm cái gương, nhìn quanh hồi lâu cậu
mới thấy bàn trang điểm, cái bàn trang điểm này khá giống với bàn trang điểm
của trái đất, tuy nhiên, nhìn thấy phòng mình có một bàn trang điểm hoành
tráng, bên trên còn có cả son phấn cùng nước hoa, Zuaval liền cảm thấy lông tơ
mình dựng đứng, da gà da ốc đều nổi cả lên, âm thầm quyết định khi khỏe lại
liền đem chúng ném đi.

Vốn dĩ Zuaval tính đứng lên đi đến cái gương soi mặt một chút nhưng khi đứng
lên thì từng đợt mê muội ập tới, loạng choạng lại ngồi xuống, kiên quyết ngồi
chờ đợi cho đến khi cảm giác mê muội đi qua, hồi lâu sau hắn mới mở mắt, gượng
người đứng lên, lê từng bước đi tới bàn trang điểm. Nhưng khi đi được một phần
tư con đường liền ngồi khụy xuống đất thở hổn hển, trên trán đã đầy mồ hôi,
trên cơ thể mồ hôi gần như nhuộm ướt y phục hắn mặc, cười khổ một tiếng, cơ
thể thật là phế a.

Có lần đầu bài học, Zuaval lúc này đứng dậy rất chậm, từng chút từng chút một
đứng lên, với tay vịn lấy những đồ vật gần ấy, chậm rãi tiến đến bàn trang
điểm. Nhìn vào gương Zuaval liền ngẩn người, đập vào mắt cậu là một cậu bé
khoảng 9 10 tuổi, mái tóc bạc suông mượt, óng ả trải dài đến chân, đôi mắt hổ
phách ướt át xinh đẹp, cái mũi thẳng cao làm người đố kỵ, hai cánh môi đỏ tươi
mê người điên cuồng, có lẽ ngủ đã một năm mà gương mặt có chút gầy và xanh xao
nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một tiểu mĩ nhân, a phi phi, một tiểu mĩ nam.

''Móa, cái mặt hại nước hại dân gì thế này?''

Cái này gương mặt…Tuyệt đối không sống tốt trong cái đất nước này a. Hồng nhan
bạt mệnh, tuy hắn không phải hồng nhan, nhưng thất phu vô tội hoài bích có tội
gì gì đó hắn vẫn hiểu rõ nha. Đối với một cái nam nhân tay trói gà không chặt,
gương mặt yêu nghiệt, gia cảnh lại lớn…Zuaval nhìn thấy cái gọi là hạnh phúc
đang vẫy tay đi xa…Không nói tới hạnh phúc, chỉ sống an nhàn, tự do tự tại,
tiêu sái tháng ngày thật sự có thể? Khó a…

''Đệ Đệ yêu dấu, Tứ tỷ đến xem ngươi đây~~~~~''

Đang nghĩ ngợi, thì phía sau hắn truyền đến một âm thanh hoạt bát, sôi động,
tiếp theo đó là âm thanh mở cửa. Zuaval quay người nhìn lại thì thấy một người
con gái có mái tóc cùng đôi mắt đỏ rực như lửa, từ ánh mắt, cái mũi, đôi môi
đều xinh xắn đáng yêu, thân thể chữ S hoàn mĩ còn được gọi là đường cong vàng.
Tuy nhiên, biểu cảm hiện tại của nàng thật sự khiến Zuaval không thể không cảm
thấy ớn lạnh.

Gương mặt xinh đẹp bao phủ bởi sự kinh ngạc, cái đó không nói đi, dù sao nhìn
thấy đệ đệ đáng yêu của mình ngủ một năm trời tỉnh dậy thì ai mà không có biểu
cảm đó.

Nhưng tỷ tỷ a, ngươi có thể thục nữ chút không? Ngươi há to miệng như vậy là
gì? Không ai nhét trứng gà cho ngươi đâu. Còn có nước mắt a nước mắt cho ta
ngưng lại, còn có nước mũi nữa, ngươi không thấy rất tởm sao? Dù cho đó là
nước mà nàng vì hắn chảy ra, Zuaval cũng không thể chịu được. Tuy lòng rất cảm
động nhưng hình ảnh trước mắt thật sự là chọc mù mắt những tên muốn về là tứ
phu nhân nhà này cũng chọc mù mắt Zuaval, hoàn toàn đánh nát hình tượng Tứ tỷ
năng động, hoạt bát, đáng yêu trong lòng hắn.

''Ô…ô…ô…đệ đệ…đệ đệ…ô…ô…ô..Ngươi..ô…Ngươi…ô…Ngươi rốt…ô..cuộc…ô..ô…đã…ô…''

''Ặc…Ặc…Tắt…Tắt…Thở…''

Vị mĩ nữ kia không để ý đến nét mặt 'hình tượng ngươi tan vỡ trong lòng ta'
của Zuaval, biến mất một cái liền xuất hiện trước mặt của hắn, đem hắn ôm thật
chặt trong lòng, đem đầu hắn vùi vào ngực mình khóc bù lu bù loa lên.

''Tứ muội, muội đang làm gì? Mau thả tiểu Zu ra nhanh lên, nó sắp chết rồi
kìa!!!!''

Ngay lúc Zuaval nghĩ mình chết tập hai thì một giọng nói ôn nhu như nước mang
theo một phần kinh ngạc, một phần kinh hỉ nhưng nhiều nhất là hoảng hốt,vang
lên. Zuaval âm thầm cảm tạ vị tỷ tỷ mới đến này, nếu không, không đến một
ngày, hắn phải cảm nhận cái chết hai lần.

''A…Tiểu Zu ngươi không có sao chứ, nhất đinh là không có sao đúng không,
người mau nói chuyện đi, tiểu Zu, tiểu Zu!!!''

''Ặc…Ặc…Ặc…Chóng mặt…@@''

''Tứ muội, dừng tay, muội lắc nữa là tiểu Zu chết ngay đấy, mau dừng tay!!!''

Vị kia tỷ tỷ, nếu tỷ muốn tứ tỷ dừng tay thì làm ơn kéo tứ tỷ ra, đừng chỉ
đứng một bên nói thôi chứ. Ai đó…Làm ơn vào ngăn cản vị tỷ tỷ năng động này
của hắn đi, vị kia tỷ tỷ dùng không được…

Chỉ suy nghĩ được nhiêu đó thì Zuaval hoa lệ ngất đi, để lại một mặt hoảng sợ
hai vị tỷ tỷ.

''Đệ đệ!!!''

''Tiểu Zu…Tiểu Zu…''

==========================================================

''Tứ nha đầu thật là, đã bảo không nên manh động như vậy, còn có tam nha đầu
nữa, sao không bay vào ngăn cản tứ nha đầu mà chỉ đứng một bên khuyên nhủ là
sao. Đệ đệ các ngươi vừa tỉnh dậy vốn yếu ớt lại bị hai người các ngươi làm
cho hô mê tiếp…''

Trong căn phòng lớn nay có thật nhiều người bên trong khiến căn phòng vốn dĩ
rất to lớn nay nhỏ bé cực kì. Một giọng nói mang theo mười phần tức giận và
trách cứ nhưng không che dấu đi sự quyến rũ bên trong.

''Laury bình tĩnh nào, uống miếng nước cho hỏa nó hạ đi!''

''Đúng đúng, mẫu thân, Merin biết sai rồi, ngài uống nước cho hạ hỏa đi!''

''Ta xin lỗi, mẫu thân!!''

Mẫu thân?!! Nhân vật trong truyền thuyết đang kế bên ta sao?!! Mở mắt ra coi
nào.

Một lẫn nữa từ trong bóng tối tỉnh dậy, Zuaval chỉ cảm thấy đầu nặng trịch,
ngay sau đó một trận gió úp lại, hắn cảm thấy cơ thể mình lung lay dữ dội,
Zuaval chỉ biết bản thân không ngất đi nữa mà là sắp thăng thiên.

''Đệ đệ, ngươi tỉnh, ngươi tỉnh rồi đúng không, đệ đệ, mau trả lời a…''

''Tứ nha đầu, dừng tay!!!''

''Tứ muội/ tứ tỷ, mau dừng tay!!!''

Một linh hồn nho nhỏ từ miệng của tên nào đó bay ra.

''A! Linh hồn đệ đệ kìa, mau bắt lại!!!''

''Thất muội, muội là Hắc pháp sư mà, mau hàng yêu trừ ma, à không, mau bắt đệ
đệ lại!!!''

''Móa, các ngươi ra khỏi phòng ngay cho ta!!!''

=======================Gia đình hỗn loạn đi qua====================

''Tiểu Zu, con thấy sao rồi?''

Trên giường có một nam nhân cao lớn đỡ lấy một nam hài, ân cần hỏi han. Tuy
tên nam nhân kia nhan sắc không bằng những con người đứng bên trong phòng,
nhưng trên người hắn có một loại bá khí khiến người kinh diễm, gương mặt vô
cùng ôn nhu đút nước cho tiểu nam hài vô lực trên giường.

''Chưa chết được…'' Tiểu nam hài liếc nhìn người con gái với mái tóc cùng đôi
mắt đỏ đứng cúi đầu ở cuối phòng. Hắn hiện tại chỉ muốn hóa thân thành Conan,
một tay đút vào túi, một tay chỉ vào người con gái nói ''Hung thủ chính là
ngươi!!!''.

''Tiểu Zu, rốt cuộc con cũng tỉnh, may quá. Nếu con không tỉnh, không biết tên
nào đó lại lấy cớ cướp mẹ con đi, bây giờ con tỉnh rồi, tên kia đừng mơ tưởng,
muaaaa ha ha ha…'' Một nam nhân bưng một chén thuốc bước vào, hắn vừa đi vừa
tố khổ với Zuaval sau đó cười điên cuồng.

Zuaval nghe đến đó thì muốn phun một ngụm huyết, cái này vô lương cha, rốt
cuộc đã lợi dụng hắn bao nhiêu lần, uổng tâm hắn cảm động khi thấy cha mình ôn
nhu săn sóc như vậy. Quả nhiên nhìn người không thể nhìn vẻ bên ngoài….

''Chết tiệt, tên điên kia, ngươi muốn chia rẽ cha con ta sao, mơ tưởng!''

Zuaval rốt cuộc biết người vừa bước vào là ai rồi. Ngũ phụ thân, Vusix Kero,
thiên tài ngàn năm có một của Lizth đế quốc, giang hồ hay gọi là Điên Cuồng Y
Sư. Vì hắn rất điên, có rất nhiều thí nghiệm man rợ, điên cuồng không giống
người thường nhưng không thể phủ nhận, những thành công của hắn chẳng mấy
người có thể vượt qua, nghe nói hắn là sư huynh của Thánh Nữ nước Lizth thì
phải nhưng hắn vẫn một mực phủ nhận. Vì xuất thân là một y sư, ngày về làm
'dâu' nhà Mesth thì hắn liền đảm đương người chăm lo sức khỏe cho gia đình.
Lục tỷ là con của hắn cùng mẫu thân, sinh ra liền kế thừa tình yêu dược nồng
nàn + độ điên không kém của hắn. Vì độ điên cuồng này mà mẫu thân cũng sức đầu
mẻ trán vì lo Lục tỷ không cưới được tên nào vào nhà.

Zuaval nhìn cung quanh phòng và bắt gặp ánh mặt lo lắng nhìn hắn của người
ngồi giữa phòng. Khi gặp dung mạo nàng, Zuaval kém chút hét lên 'Yêu nghiệt
phương nào' lời thoại. Mái tóc bạc được thả tự do, trải dài đến chân, đôi mắt
xanh lam tựa như bầu trời trong xanh bao la,ôn nhu như vắt ra nước, cái múi
cao thẳng tắp cùng đôi môi đỏ quyến rũ. Zuaval bất tri bất giác nhìn nàng chằm
chằm, sau đó giơ tóc của mình lên. Hóa ra là tóc là do di truyền của mẫu thân,
cả dung mạo cũng từ nàng nốt, khi Zuaval liếc nhìn đến cổ của mình thì tiếp
tục ngẩn người. Một sợi dây chuyền bạc có mặt dây chuyền là một khối lập
phương màu tím huyền ảo, được rồi, ta nói tại sao lại là khối lập phương à.
Nhìn nó rất thô tục đi! Cơ mà thô tục như vậy chắc chắn không phải của mẫu
thân đại nhân tặng rồi, càng không phải là của đám phụ thân và tỷ tỷ vì thẩm
mỹ của họ còn cao hơn cả mẫu thân.

''Tiểu Zu, con đang làm gì? Trong áo con có con kiến sao?'' Một giọng nói ôn
nhu như nước vang lên, khi nhìn thấy Zuaval lục lọi áo của mình.

Kahn Sahre, đại hoàng tử của Kahn đế quốc, là anh trai của nữ vương Kahn Mela,
từ nhỏ đã có hôn ước với mẫu thân đại nhân. Tính tình ôn nhu, hiền thục, hiền
phu lương phụ, giỏi việc nhà, lại nấu ăn rất ngon, mọi sổ sách, chi tiêu trong
gia đình điều một tay hắn nắm giữ. Hắn là người Mesth Laury cưới về đầu tiên
nên Zuaval gọi hắn là đại phụ thân, hắn cũng là cha của tam tỷ, vị tỷ tỷ ôn
nhu nhưng ngốc bẩm sinh kia. Khi nghe đại phụ thân hỏi câu kia thì Zuaval đã
hiểu cái ngốc bẩm sinh của tam tỷ xuất phát từ đâu.

''Không có, đại phụ thân, ta chỉ hiếu kì sợi dây chuyền này nên nghiên cứu một
chút thôi.'' Zuaval kéo sợi dây chuyền bên trong áo ra ngoài, chỉ chỉ vào nó
nói.

Nhưng đáp lại hắn là những ánh mắt kì lạ, cha của hắn không nhịn được hỏi:
''Tiểu Zu, sợi dây chuyền nào? Chúng ta có thấy cái gì đâu?''

''Cái gì? Không thấy! Không phải nó trên cổ ta hay sao?'' Zuaval kinh ngạc
hỏi.

''Đệ đệ, không lẽ đệ còn choáng sao? A, không lẽ ý đệ đệ là đất trên cổ (còn
gọi là hòm). Cũng đúng, đệ ngủ lâu như vậy, đất đóng trên cổ cũng phải. Vừa
tỉnh lại đã lấy đất trên cổ gọi là dây chuyền để trêu trọc chúng ta, đệ đệ của
ta thật đáng yêu!!!''

Tứ tỷ đang cúi đầu dưới góc tường không biết lúc nào bừng bừng sinh cơ bay lên
nói, lúc cuối còn dùng mặt của mình cọ cọ mặt của Zuaval, nàng hoàn toàn bỏ
qua gương mặt càng ngày càng đen của hắn, miệng thì thào 'dễ thương quá, dễ
thương quá' từ ngữ.


Đào Hôn Nhật Ký - Chương #2