8 : Ân Nhân Của Trần Gia 2


Tất nhiên là, hai đứa cũng đã thưởng thức đầy đủ mùi vị của buổi biểu diễn.
Ngoài Trần Nhạn giọng ca như ngọc, còn có tất thảy những ca sỹ nổi tiếng khác
tham gia. Nhài hết sức thỏa mãn. Cảm thấy Đường Chân như một người anh trai
không bao giờ làm phụ lòng em gái.
Đường Chân mặc dù không thích những chỗ đông người như thế này, nhưng thấy
Nhài vui hắn cũng vui lây. Cả buổi nhạc hội cũng chỉ thu lại nhỏ bằng một cô
bé.
Cho đến lúc này, Trần Nhạn lại xuất hiện. Trang phục biểu diễn đã không còn mà
thay bằng kiểu áo tân thời cổ điển. Một thân từ trên xuống dưới mềm như lụa,
mỏng như tơ, tràn ngập hấp dẫn.
Trần Nhạn tỏ ý muốn cùng Nhài và Đường Chân đi ăn đêm khiến cô bé lại thêm một
lần vui thích, cứ quấn lấy nữ ca sỹ.
Đường Chân bỗng chốc thành người thừa, thế nhưng hắn thấy như vậy thật may
mắn. Ví thử không có Nhài ở đây, có lẽ hắn cũng chẳng biết làm thế nào với
Trần Nhạn. Hắn chỉ là một sinh viên nghèo, chuyện nam nữ không hiểu nhiều lắm.
Cả ba bắt xe đến một quán ăn tuềnh toàng ở ngoại ô. Đường Chân cảm thấy rất kỳ
lạ bởi điều này trái hẳn với thân thế của Trần Nhạn. Nhưng chỉ một lúc Trần
Nhạn đã giải thích cho hắn. Cô nói với cậu nhỏ bưng đồ ăn mấy câu, chợt thấy
cậu bé chạy vào trong ngõ kêu gọi mấy tiếng. Tiếp theo là hơn chục đứa bé con
ùa ra. Đứa nào đứa nấy đều gọi Trần Nhạn là chị. Như một thói quen, chúng gọi
đồ ăn, xì xụp ăn uống.
Trần Nhạn yêu thích nhìn những đứa trẻ. Lúc này cô chẳng phải ca sỹ, minh
tinh, danh gia vọng tộc gì cả mà chỉ như một người chị gái bình thường.
Đây là những đứa trẻ mà Trần Nhạn nhận về từ các trại trẻ mồ côi, bố trí cho
chúng một khu ăn nghỉ. Hàng tháng cô đều trợ cấp tiền sinh hoạt, học hành cho
chúng. Đồng thời, mỗi ngày, lại đến đây sau khi đã xử lý xong công việc.
Trần Nhạn như vậy khiến Đường Chân cảm thấy cô gần gũi hơn nhiều. Tự nhiên hắn
đã chấp nhận cô như bạn bè. Cả ba cũng gọi chút đồ ăn, cùng ăn uống vui vẻ.
Khi Đường Chân đưa ngọc bội cho Trần Nhạn, cô chỉ hời hợt nhận lấy, trong mắt
còn hiện lên một chút cô đơn. Mấy năm nay lèo lái Trần Gia, nếu không có ông
nội làm điểm tựa, thực cô cũng không biết mình như thế nào làm được.
Ngọc bội làm cho cô có cảm giác ông nội sẽ đi mất. Một ngày, cô gái bé nhỏ sẽ
phải hoàn toàn gánh vác trọng trách. Nhưng Trần Gia to lớn cũng đã dần dần
chia năm sẻ bảy. Bố Trần Nhạn là con cả đã mất từ lâu. Chú ba, chú tư mặc dù
không có năng lực to lớn gì song cũng không hoàn toàn để một con bé đè lên
đầu, quyết định tất cả.
Trần Nhạn hơi đau buồn nhưng có Đường Chân trước mặt, cô cũng chẳng biểu lộ
chút gì. Hắn là ân nhân cứu mạng ông nội, đồng thời cũng là người níu lại chút
hi vọng cho cô. Việc cô cần làm bây giờ là đền đáp hắn. Nhưng đền đáp thế nào
nhất thời cô chưa nghĩ ra. Đưa cho hắn chút tiền có lẽ lại là một sự sỉ nhục.
Trần Nhạn nhìn Nhài. Qua thái độ của Đường Chân đối với Nhài từ lúc ban đầu,
cô đã nhận ra Nhài đặc biệt quan trọng đối với hắn. Gia cảnh Nhài nghèo khó,
cha mẹ bán vé số, có lẽ hết lớp 10 đã phải nghỉ học. Mà Đường Chân đối với cô
bé như vậy nhất định cũng sẽ vui vẻ khi Trần Nhạn đưa tay giúp đỡ Nhài.
Bởi thế Trần Nhạn đã ra một cái quyết định nhận Nhài làm em gái, bảo cô bé
cách thức liên lạc với mình, đồng thời cũng hỏi thăm cha mẹ Nhài, trong suy
nghĩ đã có một vài phương án tạo một hai cái công ăn việc làm ổn định.
Đối với Đường Chân, Trần Nhạn chỉ có hai chữ “ Chân thành”. Mặc dù chưa hiểu
rõ hắn song Trần Nhạn ẩn ẩn cảm giác hắn không phải là người tầm thường. Chỉ
riêng cái cách cứu sống ông nội, cô hơi khó tin nhưng trên đời chẳng có chuyện
gì không thể xảy ra. Mà điều này đã được ông nội cô, Trần Bất Phàm, khẳng
định.
Trần Nhạn giải quyết như vậy, Đường Chân hài lòng vô cùng. Hắn cảm thấy không
uổng phí khi đã ra tay tương trợ. Thế nhưng Trần Nhạn lại đưa ra một cái đề
nghị nữa :
- Anh nhận em làm em gái nhé, Đường Chân.
Trần Nhạn ngôn ngữ mượt như nhung, gương mặt hơi khẩn cầu một chút khiến Đường
Chân thoáng cái bối rối. Song hắn rất nhanh cười ha ha đồng ý, có một em gái
là ca sỹ nổi tiếng cũng không phải là rất tồi tệ. Nhất là ở Trần Nhạn, hắn cảm
giác được sự nhân từ, thấu hiểu lớp người nghèo bên dưới mình.
Như tiền định từ kiếp trước, Đường Chân, Nhài, Trần Nhạn nhanh chóng trở nên
thân mật. Lũ trẻ ăn xong cũng quay quanh họ hỏi đủ mọi chuyện. Đối với những
chuyện này, Trần Nhạn và Nhài đều kiên nhẫn giải thích.
Đường Chân kể từ khi bước vào cảnh giới thông huyền cũng đã nhận rõ bản tâm,
mọi việc rõ ràng hơn rất nhiều. Điều gì nên, điều gì không nên hắn chỉ quyết
định trong mấy giây mà sẽ không bao giờ hối hận. Hắn chỉ có một con đường đi
về phía trước, trải qua nhân sinh, hướng vào cảnh giới bên trên.
Mặc dù một đường của hắn chỉ có thể là tích tụ càng nhiều sinh mệnh, cô đọng
giọt sương, không biết ngày nào tháng nào sẽ xong, thế nhưng cũng có một ngày
hắn làm được.
Mà điều quan trọng nhất, hắn cảm thấy ý nghĩa của mình chỉ ở những người xung
quanh, mang cho họ hạnh phúc, vui vẻ là mang cho hắn những cảm giác như vậy.
Trong lòng hắn bỗng có chút cởi mở. Vũ trụ rộng hơn một chút, thiên thạch cũng
càng nhận thức được rõ ràng hơn. Mà nơi ánh sáng bạc, giọt sương bỗng chốc lại
tràn đầy năng lượng, tỏa ánh sáng xanh dìu dịu.

Ps. Con mình ốm, mệt quá.


Đạo Giữa Đời Thường - Chương #8