11 : Oanh Động Toàn Trường


Lê Minh Sơn nghe thấy vậy thì lập tức quay đầu lại. Chỉ thấy một thân thanh
niên hết sức bình thường nhàn nhạt đứng đó. Tuy nhiên, hắn lại thấy nguy hiểm.
Phong thái như thế kia, chính là giống y như hắn khi đứng trước các lão đại
trong giang hồ. Không phải điếc không sợ súng, mà chính là dựa vào thực lực
của bản thân.
- Mày là Đường Chân?
- Đúng thế, không phải mày muốn đánh tàn phế hết sinh viên trong trường đấy
chứ?
Đường Chân chậm rãi trả lời. Đối diện Lê Minh Sơn, hắn cũng có chút ngạc
nhiên. Tại thông tin trong đầu : Lê Minh Sơn, 25 tuổi, sinh mệnh lực 100, kỹ
năng tập trung ở hai chân, 1 giây có thể đá ra 27 cái. Vốn sau khi nhận được
truyền thừa, thần thông của Đường Chân đã tiến thêm một bước mới.
Sinh mệnh lực cũng là năng lực của một người. Ở người bình thường, sinh mệnh
lực trung bình là trên dưới 20 điểm. Nhìn vào sinh mệnh lực của Lê Minh Sơn,
thoáng cái đã thấy mạnh gấp 4 lần người bình thường. Đây là còn thêm kỹ năng
nơi chân. Mặc dù không biết tên nhưng một giây tung ra được 27 cước cũng rất
giỏi.
Vẻ mặt Lê Minh Sơn bất ngờ chuyển sang như cười mà không phải cười. Hắn ra
hiệu cho gã đầu trọc, thả Nguyễn Văn ra. Đồng thời nhẹ nhàng nói với Đường
Chân :
- Là tao định đánh tàn phế thằng kia, cũng là đưa bọn lớp mày vào bệnh viện.
Thế nhưng mày đã đến đây rồi thì chịu hết đi.
Khi hắn nói đến chữ “”đi””. Cơ thể hắn cơ hồ không chuyển động song Đường Chân
đã cảm thấy mặt mình sắp dính một cước.
- Quá nhanh.
Mọi người xung quanh còn chưa làm ra phản ứng gì.
Thân hình Đường Chân hơi rung một chút. Do hắn hơi né tránh, để cú đá của Lê
Minh Sơn sượt xuống vai.
Đường Chân đếm được 7 cú đá chạm vào vai mình. Nếu là người bình thường, chắc
chắn những cú đá của Lê Minh Sơn sẽ phát huy hết uy lực, đánh vỡ xương vai.
Nếu là trúng đầu sẽ không chỉ đơn giản là chấn thương sọ não. Thế nhưng thân
thể Đường Chân đã mang trong mình sinh mệnh lực mộc thuộc tính, mềm dẻo như
dây leo. Những cú đá của Lê Minh Sơn chạm vào chỉ gây nên những rung động nho
nhỏ.
- Đủ rồi. Đường Chân nhàn nhạt nói. Hắn hời hợt tung ra một cú đấm.
Lê Minh Sơn còn đang tự hỏi cơ thể Đường Chân làm bằng chất liệu gì thì bất
ngờ bị đánh bay ra ngoài, ngực hơi lõm vào một chút, hô hấp khó khăn.
- Là mày đã thả bạn tao ra. Nên chỉ cảnh cáo đánh gãy 3 cái xương sườn.
Nguyễn Văn, Diễn và Kiêu cùng mấy thằng con trai cùng lớp, ngay cả những thầy
giáo, sinh viên đứng xem ngoác mồm ngạc nhiên.
Hôm trước, Nguyễn Văn tận mắt chứng kiến Đường Chân đánh gãy tay chân Chu
Hách, nhưng cũng không nghĩ hắn mạnh đến vậy. Cũng bởi huyền đai nhất đẳng
karate là khái niệm thực sự mơ hồ. Theo như nếu tham gia một lớp karate mấy
năm cũng sẽ được thầy giáo cấp cho một cái chứng chỉ như vậy.
Nhưng đánh ngã Lê Minh Sơn lại là chuyện khác. Đây là một thế hệ kiêu tử của
Chu gia, đã có tiếng tăm. Đồng thời, là một người từng đánh bại hơn 20 cái đàn
anh đại học an ninh. Hơn nữa, thả trong xã hội lại là thanh lợi đao của Chu
gia.
Diễn, Kiêu, đám sinh viên trong lớp và những thầy giáo sinh viên đang đứng
ngoài quan sát lại càng không tưởng tượng nổi. Trong đầu họ hiện tại chỉ có
một suy nghĩ. Đường Chân đánh tên cầm đầu, vậy hơn 20 tên lưu manh kia sẽ đánh
hội đồng hắn.
Chỉ là lại không như vậy, Lê Minh Sơn sau khi bị đánh bay, hít hít vài hơi,
nhìn Đường Chân. Ánh mắt lộ ra vẻ khó mà tin nổi. Từ khi xuất đạo, chưa bao
giờ hắn bị đánh ngã như thế này.
Với năng lực của hắn, đến thầy giáo trong trường hắn còn vượt qua đánh vỡ hàm.
Đến tông sư cao thủ gặp hắn cũng phải qua chiêu mới có thể đánh thắng. Nhưng
hôm nay, Đường Chân chỉ là hời hợt một đấm.
Cú đấm này nếu chệch đi một chút sẽ trúng trái tim, lấy đi không phải vài dẻ
xương sườn mà chính là cái mạng của hắn. Nghĩ vậy, trong đầu Lê Minh Sơn hiện
lên một chữ : Phục.
Nhìn những tên lưu manh đi theo đang rục rịch, lấy ra hung khí bao vây Đường
Chân, Lê Minh Sơn quát khẽ : Dừng lại.
Hắn hít một hơi đứng dậy, đối mặt với Đường Chân :
- Ngươi nhất định không phải một cái sinh viên bình thường. Đến Chu gia, nhất
định sẽ được trọng dụng.
Đường Chân thấy thái độ Lê Minh Sơn như vậy thì biết hắn đang chiêu dụ mình.
Chu gia ở thủ đô cũng rất có danh tiếng, so với Trần Gia và các gia tộc khác
không hẳn yếu hơn. Nhưng Đường Chân nào để vào trong mắt. Con đường của hắn,
là con đường không chịu phụ thuộc bất kỳ thế lực nào, một đường trải qua nhân
sinh, tu luyện thành thần. Liệu một cái Chu gia có thể hiểu được. Bởi thế,
Đường Chân không trực tiếp trả lời mà thản nhiên nói :
- Đưa đồng bọn của mày đi.
Bị hạ nhục nhưng Chu Minh Sơn không nói hai lời. Hắn ra hiệu cho đám du thủ du
thực rút khỏi. Bọn Nguyễn Văn mặc dù bị đánh đập song chưa đến nỗi chấn thương
nên cũng nhanh chóng vào lớp. Thoáng cái, cổng trường không còn dấu vết gì của
một vụ đánh nhau. Duy nhất, trong mắt đám sinh viên, Đường Chân đã làm nên một
cái kỳ tích.
Tại trang web của hội sinh viên đưa lên một cái tin tức, hình ảnh, kèm theo
chú thích : Sinh viên Đường Chân đả bại giang hồ. Tin tức này nhanh chóng nhận
được rất nhiều comment.
- Lúc ấy ta cũng có mặt ở đó.
- Tên đó là Đường Chân, hắn thực sự đã đánh bại một tay giang hồ số má. Chu
Minh Sơn, mọi người không biết tên này bá thế nào đâu.
- Lúc ấy còn có Nguyễn Văn, hắn là bạn của Đường Chân, hắn cũng thật dũng cảm
đi.
- Không phải là điếc không sợ súng sao.
- Mà Đường Chân, chính tai tôi nghe hắn nói : là bạn của hắn không ai có thể
động.
- Chu gia không tiếp tục báo thù đi.
…..
Tin tức cứ thế oanh động cả trường đại học. Việc Đường Chân thu thập đám giang
hồ Lê Minh Sơn trở thành một cái chủ đề nóng, khắp nơi bàn ra tán vào.
Mà Đường Chân, lúc này hắn đang ở trong lớp, trầm ngâm nhìn một lá thư mới rút
ra từ ngăn bàn.
Ps : Mọi người thấy hay cho mình xin phiếu đề cử nhé.


Đạo Giữa Đời Thường - Chương #11