Chữa Thương


Người đăng: doilamongmo

Dịch Phong cả người lấm lem đầy máu của Sư Vương, nhìn xuống cái xác chảy đầy
máu, hắn lôi ra một con dao nhỏ xẻo một ít thịt để dùng cho tối nay.

Bật chợt đôi tai Dịch Phong nghe thấy thoang thoảng từ phía rất xa có tiếng
của thú dữ gầm lên cùng đó là tiếng đập cánh của chim trên trời xuất hiện .
Hóa ra đó là Hắc Điểu nhưng dường như nó bay lảo đảo do bị thương ở cánh thấy
vậy Dịch Phong bật nhảy lên cao đỡ lấy.

Nhìn vết thương ở cánh khá là sâu có hiện tượng đã cắt đứt cả xương trong ,
Hắc Điểu còn sống mà về đến tận đây coi như là quá may mắn.

Xoa vết thương ở cánh Dịch Phong nhíu mày thầm nói

-Giống vết trảo của Sư Vương nhưng vết này còn lớn hơn chắc đây là do con trưởng thành làm ...phải nhanh rời đi mau . Đừng sợ Tiểu Hắc ta sẽ cứu ngươi.

Áp tay vào cánh truyền vào đó là luồng khí mát lạnh để giảm đi cơn đau, quay
sang phía Chung Nhược Tuyết thì nàng đã ngất lịm đi từ lúc nào không hay.

Dịch Phong giữ chặt Chung Nhược Tuyết trên tấm lưng mình để giữ thăng bằng.
Hai quả đồi đầy tính đàn hồi ép sát người hắn, hai tay hắn ôm chặt lấy cặp
mông đầy sung mãn . Do Hắc Điểu bị thương ở cánh phải đi bộ nên Dịch Phong
không thể khinh công được mà phải đi chậm cùng với Hắc Điểu.

Cả người và vật cứ thế mà đi tìm chỗ nghỉ . Trời bắt đầu chuyển dần về ban đêm
thì Dịch Phong đã tìm được một chỗ khá là thoải mái lại còn gần nguồn nước.

-Xem ra việc cứu công chúa sẽ lâu đây . Dịch Phong tự nhủ

Mất khoảng ít thời gian hắn đã dựng tạm một lều trại nhỏ để Chung Nhược Tuyết
nghỉ ngơi.

Nhìn nàng đang trong cơn mê nhăn mày cau có, trên khuôn mặt diễm lệ lại có
những đường nét lạnh lùng, cương ngạnh, Dịch Phong lẩm bẩm nói

-Đến cả lúc hôn mê cũng đầy ngạo khí như thế này .Là một mỹ nhân thì nên ôn nhu một chút mới tốt chứ.

Lại nhìn phía hông vết thương đã chảy máu thấm đẫm cả tà áo, khuôn mặt đỏ ửng
lên có vẻ như đang phát sốt . Dịch Phong đứng dậy lấy trong túi vải lôi ra vài
lọ thuốc, một ít cây thuốc đã giã vụn và cuộn bông băng.

Và bây giờ là đến phần khá là khó xử, vết thương bên hông này gần với vị trí
hết sức nhạy cảm của nữ nhân.

Do dự một hồi hắn quyết định làm lấy con dao con xẻ rách cái váy vừa làm vừa
tự nhủ bản thân.

-Cứu người là khẩn cấp ...Cứu người là khẩn cấp .......ta là lương y mà lương y là như từ mẫu coi người bệnh như con mình

Nhưng cái lương y mà hắn tự nhủ chỉ là cái cứt chó . Dịch Phong thề rằng dù có
đại phu ở đây mà kiểm tra thân thể thiếu nữ ..thiếu phụ mà không có ý nghĩ xấu
xa hắn làm con kẻ đó.

Vén nhẹ cái áo lên cao hiện ra một khoảng trắng phẳng lì như mỡ đông, bàn tay
chạm nhẹ có thể cảm nhận được độ căng mịn trơn láng . Hô hấp hắn cũng vì thế
mà nhiễu loạn nuốt không biết bao nhiêu là nước miếng nữa.

Cảm nhận được có vật thể lạ chạm vào cơ thể mình, Chung Nhược Tuyết khẽ " ưm
" một tiếng đánh thức Dịch Phong tỉnh ngộ . Vội lắc cái đầu tập trung, Dịch
Phong nhanh chóng bôi thuốc cuốn băng bông và truyền khí vào vết thương bảo hộ
nguyên khí rồi chuyển sang chữa cho Hắc Điểu.

Chữa cho Hắc Điểu xong thì trời cũng đã nhá nhem tối, Dịch Phong ngồi xổm bên
hồ vốc nước vào mặt cho tỉnh táo.

-Mình chữa cho nàng ấy nhưng mà lại chữa ở nơi nhạy cảm . Không chừng lúc tỉnh lại nàng ấy có truy sát ta không trời ! Lão gia kia đã dặn phải tránh người ở Hoa Di Cung !. Dịch Phong bỗng rùng mình nghĩ đến cảnh một đám nữ nhân đuổi giết mình hắn lắc cái đầu

-Không được ! Mình phải đi ngay.

Nhẹ nhàng đánh thức Hắc Điểu, Dịch Phong nhanh tay thu gom đồ đạc rời đi
nhưng không quên bày Trận Pháp bảo vệ Chung Nhược Tuyết.

Mặt trời đã hoàn toàn khuất sau chân trời, gió đêm hiu hiu thổi, phảng phất
như bàn tay mẹ nhè nhẹ vỗ về.

Lông mi Chung Nhược Tuyết bắt đầu lay động lay động, nàng từ từ mở mắt.

-Đây là đâu ? Mình còn sống sao ?

Đi ra ngoài lều lúc này đập vào mắt nàng là bầu trời sao lóng lánh, cảm giác
mêng mông ấy khiến người ta tưởng như đang lạc mình trong vũ trụ, tấm lòng
dường như cũng rộng mở hơn nhiều . Nhìn xung quanh đã tối om nhưng phía chỗ
đốt củi vẫn còn hơi khói bay chứng tỏ người rời cũng chưa lâu.

Nàng bỗng nhớ lại người thanh niên mới gặp đã cứu nàng

-Là chàng ? Nhưng người đi đâu rồi ?

-Ồ là Ngũ Kỳ Trận hóa ra chàng lo cho ta nguy hiểm nên mới làm thế . Ý ! Sao mà lạnh quá

Lúc này một cơn gió đột nhiên thổi tới, Chung Nhược Tuyết đột nhiên cảm thấy
phía dưới lạnh ngắt, cúi đầu xuông xem xét thì ngay lập tức mặt mũi vì xấu hổ
mà đỏ bừng, thì ra là khi nàng ngồi dậy, y phục khoác trên người đã tuột
xuống, xuân quang trước ngực mà lộ hết cả ra ngoài.

Nhìn vết thương đã băng bó cẩn thận nghĩ tới việc thân thể của mình bị người
ta nhìn rõ, nàng xấu hổ đến muốn chui xuống đất.

-Được lắm chàng đã nhìn cơ thể ta thì ta là người của chàng . Đừng hòng chạy thoát khỏi thiếp.

Đáng tiếc cho cu Phong nếu như hắn gạn dạ ở lại thì đã có được mỹ nhân trong
tay rồi cơ mà ở một chỗ khác Dịch Phong đang hối hả chạy nhanh.


Đao Giả Bá Vương - Chương #8