:


Người đăng: doilamongmo

Tô Châu thuộc địa phận cai quản Mộ Dung gia. Trên con đường dài cơ số ít người
đi lại vì cái nóng nên chả ai muốn đi ra ngoài cả.

Dịch Phong lấy tay che trán ngước lên trời nheo mắt trước ánh nắng mặt trời
rồi nhìn phía trước

-Nắng gắt thật, mình nên tìm chỗ nghỉ chân cái đã

Đi nhanh phía trước kiếm được cái cây đại thụ tán lá rộng tọa ra rất nhiều
khoảng trống bóng râm đã có nhiều người ngồi nghỉ ở đó . Dịch Phong kiếm một
chỗ thoải mái ngồi xuống lấy túi đựng nước uống một hớp, ánh mắt nhìn xung
quanh bất chợt dừng trên đôi nam nữ cũng đi đến chỗ tán cây.

Một thiếu niên và thiếu nữ đi chậm rãi, xem bộ dạng tay trong tay của hai
người, thằng ngốc cũng biết hai người này là một cặp tình lữ.

Thiếu niên kia khoảng 25 tuổi . Trên khuôn mặt anh tuấn, chớp động một chút tà
dị mờ nhạt, khóe miệng khẽ nhếch lên lộ ra nụ cười đắc ý, song nhãn thần quang
ẩn hiện, xem ra không phải là một kẻ đơn giản.

Thiếu nữ bên cạnh, xem hình dáng cũng khoảng hai mươi tuổi, thập phần mỹ lệ.
Khuôn mặt nàng hình trứng ngỗng, một đôi mắt trong suốt mê người, mũi ngọc
thanh tú phối hợp với cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng, có vẻ rất là yêu kiều quý
phái.

Trên mặt là đôi má lúm đồng tiền lộ ra chút tiếu ý thật sâu, trong ánh mắt hàm
chứa vẻ ngọt ngào nhè nhẹ, có vẻ đang rất hạnh phúc.

Thân vận hoàng y được may hết sức lả lướt khéo léo, thập phần ôm lấy thân thể
nàng. Bên eo là đai lưng màu tím, ôm vòng lấy tiếu yêu đầy đặn nhỏ nhắn, làm
lộ ra trước ngực là song phong mỹ lệ cao vút. Phía dưới là đường cong của kiều
đồn hiện ra vẻ nhu mỹ không thể nghi ngờ, hấp dẫn vô cùng ánh mắt của mọi nam
nhân.

Dịch Phong bỗng nhớ tới Chiêu Ngọc và Thanh Liên với dáng vẻ mỹ lệ yêu kiều ,
hắn khẽ cười mỉm uống tiếp hớp nước nhưng ánh mắt lại bắt gặp thiếu niên khác
đi đằng sau đôi nam nữ.

Chỉ là ánh mắt thiếu niên này hiện lên vẻ bồn chồn nhìn thiếu nữ trước mặt hắn
.Sắc mặt của thiếu niên dưới vầng mặt trời chói chang có chút trắng bệch. Có
lẽ nguyên nhân là bởi ánh nắng mặt trời. Cước bộ của thiếu niên có chút gì đó
chậm chạp, nhân ảnh có vẻ như lay động, tựa hồ như vì chạy quá nhanh khiến
người mệt mỏi, trong phút chốc không thể duy trì.

-Vị công tử kia là Chiến Thành

Một tiếng nói vang bên tai, Dịch Phong quay sang đó là một đại hán to lớn râu
tóc như bờm sư tử sau lưng đeo thanh đại đao . Dịch Phong khẽ cười hỏi

-Đại huynh biết ?

-Ta cũng lăn lộn trong võ lâm nên biết chút ít ,thấy tiểu đệ có vẻ hiếu kỳ nên ta nói thôi...À mà ta là Đại Long rất vui làm quen.

-Tiểu đệ Dịch Phong ......vậy vị Chiến Thành kia có lai lịch như nào ? Đại huynh có thể nói cho tiểu đệ đây biết được không ?

-Được rồi nhưng mà tý nhớ mời ta bữa rượu đấy ...Hê...Hê.

-Được thôi

-Vị Chiến Thành kia vô cùng tà môn, những người biết hắn đều không dám trêu chọc tới hắn, bởi vì võ công của hắn tương đối cao cường. Nhưng điều khiến cho người ta cảm thấy ớn lạnh trong lòng, chính là hắn bề ngoài rất là thiện lương, nhưng đằng sau lại vô cùng âm hiểm độc địa, thủ đoạn rất độc ác, thiên hạ hiếm thấy.

Nhưng hắn che dấu cực tốt, thiên hạ không có mấy người biết được, người thường
hay bị diệm mạo anh tuấn giả dối của hắn mê hoặc nhất là các thiếu nữ .Nói
chung là kẻ nào mà chọc giận hắn cho đến bây giờ toàn bộ đều chết cả, không có
lấy một người còn sống. Còn thiếu nữ đi cạnh là Lâm Vũ con gái nữ đệ nhất kiếm
pháp Lăng Thần, mỹ lệ xinh đẹp như vầy lại dính vào cái tên như hắn, thương
thay cho số phận hẩm hiu.

Dịch Phong khẽ gật đầu nhìn phía Chiến Thành động tác ân cần lấy khăn lau mặt
cho Lâm Vũ, người ngoài nhìn vào thầm chúc phúc cho đôi trai gái này.

-Còn vị kia ?

Dịch Phong chỉ tới vị thiếu niên kia đang ngồi thở hổn hển vì mệt nhưng ánh
mắt lại hiện lên nhu tình và ái ý sâu đậm nhìn Lâm Vũ.

-Thật đáng tiếc

Đại Long lắc đầu ngán ngẩm nói tiếp

-Đấy là đệ tử của nữ kiếm khách Lăng Thần tên là Tiêu Trung, nghe thời gian trước hắn và Lâm Vũ tình đầu ý hợp lắm nhưng sau khi tên Chiến Thành kia xuất hiện thì Lâm Vũ đã rời bỏ hắn.

Dịch Phong nghe xong lại nhìn phía Lâm Vũ khẽ liếc nhìn Tiêu Trung Nhãn thần
của Lâm Vũ thập phần phức tạp, bất đắc dĩ thở dài nhè nhẹ. Tựa hồ như nàng và
Tiêu Trung đã từng phát sinh sự tình gì đó, ít nhất cũng khiến nàng có chút
khó có thể quên.

Tiêu Trung thấy Lâm Vũ nhìn mình, cả người bỗng kích động gượng dậy đứng ,
miệng cứ mấp máy mà không nên lời.

Lâm Vũ liền quay đầu nhìn chỗ khác coi như không quen biết khiến Tiêu Trung
cảm thấy trong lồng ngực đau nhói, đúng là không có gì đau hơn khi mà người
mình thương yêu lại vô tình đến vậy . Khóe miệng hắn chảy ra dòng máu thấm đẫm
trước ngực . Dịch Phong nhìn thấy vậy cũng thầm khen sự kiên cường của Tiêu
Trung, thân ảnh hắn liền như cơn gió bay đã dịch chuyển đến cạnh Tiêu Trung.

Chiêu thức khinh công ấy khiến Chiến Thành, Lâm Vũ và cả mọi người trông thấy
đều cả kinh, không ai thấy rõ được hắn di động thế nào trong khoảng cách này.

Hữu thủ khẽ áp vào lưng Tiêu Trung truyền vào đó dòng chân khí len lỏi vào
từng kinh mạch chữa trị . Cảm nhận được có người đang truyền công Tiêu Trung
thấy trong người khỏe lại liền quay lưng thấy Dịch Phong cười nhẹ, hắn liền
ôm quyền cảm tạ.

-Đa tạ vị thiếu hiệp

-Không có gì

Dịch Phong cười nhẹ xua tay.

Chiến Thành đứng xa phía bên cạnh nhìn Tiêu Trung và Dịch Phong trong mắt hàm
chút tiếu ý khinh miệt, đáy mắt chớp động một chút âm ngoan hiểm độc cùng với
lãnh ý. Còn Lâm Vũ ánh mắt ngẩn ngơ, tựa hồ bị phong thái của Dịch Phong hấp
dẫn, một hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần.

Dịch Phong quay mặt nhìn hai người Chiến Thành và Lâm Vũ rồi quay sang vỗ vai
Tiêu Trung

-Ngồi sang đây nghỉ đi cho mát

-Cám ơn sự quan tâm của thiếu hiệp . Đợi lát nữa bọn họ bỏ đi xa rồi, ta có lẽ sẽ đuổi theo không kịp mất.

-Haizz nhìn lại ngươi đi, thân thể tàn tạ đến thế này rồi đứng còn không vững nữa . Vừa nãy ta đã kiểm tra cơ thể ngươi .Toàn thân kinh mạch ngươi đều chịu tổn thương nghiêm trọng. Kình đạo của Chiến Thành kia hàm chứa chân khí cực kỳ bá đạo của Chấn Tự Quyết và Liệt Tự Quyết, theo thời gian càng làm kinh mạch ngươi bị tổn hại thêm trầm trọng.

Ngươi trên đường bám theo bọn họ tới đây, thứ nhất không có cơ hội để áp chế
chân khí cường hoành kia. Thứ hai, theo thời gian, thương tổn của ngươi càng
ngày càng trầm trọng, bởi vậy ngươi mới không ngừng thổ huyết, hoàn toàn không
thể ngăn cản tổn thương nơi kinh mạch bị ác hóa. Đến bây giờ đã thập phần
nghiêm trọng, ngươi nếu còn tiếp tục như vậy, thì chỉ có một con đường là
chết.

Tiêu Trung trong mắt lộ ra một tia cừu hận, hận tên Chiến Thành kia âm hiểm
độc lạt, hèn hạ vô sỉ. Đồng thời trên khuôn mặt hắn cũng lộ ra một tia bất đắc
dĩ, không thể không bội phục tâm kế thâm trầm, tính toán già dặn của Chiến
Thành. Nhưng mà hết thảy tựa hồ đều đã chậm rồi, có nói gì cũng không còn tác
dụng nữa.

Nhìn khuôn mặt đau khổ, Dịch Phong thở dài rồi nói.

-Nếu ngươi cứ cố chấp như vậy thì chẳng cần tên Chiến Thành kia ra tay, ngươi cũng tự ắt phải chết thôi.

Bỏ ngoài tai những lời Dịch Phong nói, Tiêu Trung kiên quyết rời đi bám theo
hai người Chiến Thành và Lâm Vũ . Dõi theo hình ảnh một nam nhân si tình khổ
nhọc, Dịch Phong thầm lẩm bẩm

-Kết cục đối với người si tình không bao giờ tốt đẹp.


Đao Giả Bá Vương - Chương #21