Người đăng: doilamongmo
Hai người Dịch Phong và Thanh Liên rời đi trong đêm tối.
Ngay khi hai người rời đi, trong đám lửa, trong bảy xác người nằm trên đất đột
nhiên có một người đứng lên, người nọ nhìn về hướng Dịch Phong rời đi trong
ánh mắt hiện lên một tia kinh hãi cùng một chút cười âm hiểm, nhẹ nhàng từ
trong lòng lấy ra một con bồ câu đưa thư.
Xé lấy một miếng vải dùng máu viết vài chữ cột vào chân bồ câu rồi buông
tay, cười âm hiểm sau đó xoay người biến mất trong bóng đêm.
Sắc trời lờ mờ ló ra hơi sáng, trong rừng rậm, Dịch Phong dẫn Thanh Liên đến
địa điểm mà hắn đã nói trong thư với vua Thanh Thiên.
Hai bên đường cỏ dại và cây cối rậm rạp, gió nhẹ thổi phát ra âm thanh u u
nghe có chút rợn người. Bốn phía, lá và nhánh cây nhẹ nhàng đu đưa trong gió
tựa như bóng người trong bóng tối nằm mai phục trong rừng.
Dịch Phong nhìn thoáng qua bốn phía, đêm đen có chút âm trầm, bốn phía tiếng
cỏ xào xạc làm cho cho rất nhiều âm thanh nghe không chính xác. Quay đầu lại
nhìn Thanh Liên thấy nàng vẫn bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra chỉ là
nàng đang suy nghĩ điều gì đó trong đầu.
Hắn thấy vậy nhẹ giọng hỏi
-Nàng nghĩ vậy ?
-Ta đang có nghi ngờ trong hoàng gia có thể có kẻ muốn giết ta.
-Vậy sao thế thì nàng phải cẩn thận bảo vệ bản thân trước
Thanh Liên gật đầu nhưng mọi chuyện lúc nàng trở về thì sẽ không đơn giản như
vậy, hoàng gia nơi mà đầy rẫy những cạm bẫy mưu mô, nơi mà những kẻ sẵn sàng
làm mọi thứ để diệt được đối phương.
Thanh Liên ngước nhìn bóng lưng Dịch Phong, nàng thở dài rồi trong đầu bỗng
có ước muốn " Nếu như ta không sinh ra ở hoàng tộc thì tốt biết bao ".
Đi được một đoạn dài, nhìn ở phía trước là một vùng đen tối, rừng cây bao phủ
một mảnh âm trầm, xa xa nhìn lại hai bên nhánh cây giống như vô số địch nhân
giấu ở bên trong, tùy thời điểm chuẩn bị bay ra đánh lén. Dịch Phong dừng
bước lẳng lặng đứng nhìn ở phía trước rừng cây một hồi lâu, rừng cây cực kỳ
tĩnh lặng ngoại trừ côn trùng kêu vang ra không có một chút hơi thở của người
sống. Dịch Phong có chút thở phào nhẹ nhõm rồi đi tiếp.
Khu rừng không lớn, không mất bao nhiêu thời gian thì ra khỏi. Chậm rãi xuyên
qua khu rừng dị thường im lặng, hai người thuận lợi thông qua không có chuyện
gì xảy ra, ra khỏi rừng cây không nhịn được thở dài một hơi toàn thân buông
lỏng, tâm tình khẩn trương cũng trở nên nhẹ nhõm.
Đi thêm đoạn ngắn nữa nhìn phía xa xa là một đội quân trang bị vũ khí đứng ở
phía trước là một nam tử mặc ngân giáp khuôn mặt toát lên vẻ kiêu hùng có hào
quang vương giả, Dịch Phong nhận đây là Mạc Lãnh đại tướng quân . Nhìn thấy
hai người Dịch Phong đến, Mạc Lãnh xuống ngựa chạy đến ôm quyền chào hỏi.
-Đa tạ Dịch đại hiệp đã cứu công chúa
-À không .....có gì
Dịch Phong trả lời ngắt quãng, hắn cảm nhận được sát khí từ Mạc Lãnh phát ra
hướng đến hắn nhưng dường như nét mặt của Mạc Lãnh lại không thể hiện ra điều
đó . Mạc Lãnh quay sang Thanh Liên
-Công chúa ...mời người lên xe quốc vương ở nhà rất lo lắng
-Ừm, ngươi có đi ra trước đi, ta muốn nói với Dịch đại hiệp vài lời
-Vâng công chúa
Mạc Lãnh nhanh chân rời đi, Thanh Liên lúc này hít một hơi nhón chân hôn lên
môi Dịch Phong làm hắn bất ngờ trố mắt nhìn nàng . Thanh Liên nói tiếp
-Nhớ đó, chàng là của ta, ta đã đánh dấu lên chàng rồi.
-Ẹc
Dịch Phong cười khổ từ khi nào mà hắn lại trở thanh món hàng thế này sau hắn
nói tiếp
-Về nhà nàng tuyệt đối đừng tin ai cả, vừa nãy ta thấy được sát ý từ Mạc Lãnh, ta không dám chắc nhưng nàng để ý kỹ tên này.
-Ta nhớ rồi
-Thôi, chúng ta chia tay nhau ở đây
-Vậy...vậy chàng có trở lại về thăm ta.
Thanh Liên giọng hơi run, đôi mắt dần dần tích tụ màng mỏng của nước.
-Ta sẽ đến .......à quên mất
Dịch Phong " À " một tiếng rồi lấy ra trong áo một cuộn giấy da đưa cho Thanh
Liên . Nàng liền giở ra nhìn bên trong hóa ra đây là một bí kíp võ công " Thần
Châu Đế Hoàng Bảo Giám ".
-Ta lấy nó ở núi Thành Côn, có thể nó sẽ có ích giúp nàng võ công tăng tiến hơn
-Ừm
Hai người trao đổi vài câu rồi chia tay mỗi người một hướng.