Vô Đề


Người đăng: doilamongmo

Mặt trời tháng năm đã rất nóng rồi, ngọn lửa ác độc chiếu lên đại đạo khô
khốc, mặt đất bay lên từng làn khí nóng, khiến người đi đường khổ cực khó nói
nên lời, mồ hôi chảy đầy mặt.

Thật là lạ lúc sáng thì mưa rõ là to bây giờ nắng đã lên cao bốc hơi hết những
vũng nước mưa nhỏ làm xung quanh đường thật khô khan bức bối.

Tầm chính ngọ người đi đường dần dần thưa thớt, từ xa trông tới, trên đường
chỉ có mấy người còn đi dưới ánh mặt trời nóng bỏng với cái nón to đùng chống
chọi cái nắng.

Dịch Phong ngồi trong quán nhấm nháp chén trà quả thực hắn chả có việc gì làm
, việc cứu được công chúa đã xong giờ chỉ còn được người của hoàng gia đến đón
là hắn sẽ tiếp tục lên đường lịch lãm.

Lại nói quán hôm nay khá là đông và ồn ào bởi sáng nay ở Lạc Thành Mai Cốc này
xuất hiện tin tức là Ngũ Yêu Nhân đã bị trừ khử, một tin tức rất vui đối với
người dân nơi này, giờ vợ con những người đàn ông sẽ được đoàn tụ với gia
đình.

Họ bắt đầu thuê dệt các câu chuyện đủ mọi loại yếu tố về vị cao thủ kia ,
những tiếng tranh luận ồn ào nhưng vui vẻ . Dịch Phong nhìn xung quanh cũng
mỉm cười.

Lúc này phía ngoài cửa quán truyền tiếng vó ngựa tiếp đó là sự xuất hiện của
một nam nhân khoảng 23 tuổi toàn thân áo lam phía sau lưng là hình đồ thái cực
, gương mặt có thể coi là anh tuấn. Eo lưng giắt một thanh trường kiếm, tỏ ra
uy phong lẫm liệt.

Nam nhân này đi vào thì quán đã ngồi kín hết, ánh mắt di chuyển khắp chỗ phát
hiện chỗ Dịch Phong hắn có ngồi một mình . Nam nhân này đi đến ôm quyền chào
hỏi

-Vị công tử chẳng hay có thể cho tại hạ ngồi đây được chứ ?

-Không có sao hết ...mời ngồi

Dịch Phong ôm quyền ra dấu mời . Nam nhân ngồi an tọa rồi gọi nước uống sau đó
mới quay sang Dịch Phong giới thiệu bản thân

-Tại hạ là Lý Nhân Phúc xuất thân từ phía Nam phái Võ Đang

-Tại hạ Dịch Phong đi đây đi đó chưa biết dừng điểm nào

-Thật thế sao ...tại hạ cũng rất muốn đi chu du khắp nơi mà không được đấy.

Lúc này tiểu nhị đã mang đến bàn một vò rượu cùng một ít đồ nhắm . Lý Nhân
Phúc cười ha hả rót đầy rượu vào hai bát đưa cho Dịch Phong một bát rồi nâng
lên hào sảng.

-Cạn bát

-Cạn bát

Hai người uống một hơi hết sạch bát rượu rồi nhìn nhau cười lớn . Lý Nhân Phúc
lại rót tiếp vừa hỏi, hắn nhìn Dịch Phong hắn biết chắc người trẻ tuổi trước
mặt này tuyệt đối không phải dạng vừa.

-Không biết Dịch đệ xuất thân từ môn phái nào vậy ? Tại hạ thật hiếu kỳ muốn biết

Dịch Phong thầm biết Lý Nhân Phúc muốn biết lại lịch xuất thân của mình nhưng
thôi hắn muốn biết thì nói vậy dù sao lão nhân kia sống quá lâu rồi nên mọi
người chắc giờ đã quên lão.

-Nói ra thì Lý huynh đừng cười

-Dịch đệ cứ nói đi, ta sẽ không cười đâu, đó gọi là anh hùng không sợ xuất thân hèn kém, có gì cứ nói thẳng.

-À thì tại hạ không có từ môn phái mà ra, chỉ là học vài ba thứ võ mèo cào của một người thôi

-Vậy sư phụ Dịch đệ là cao nhân phương nào ?

-Đệ không có biết tên chỉ nhớ có mang máng có biệt danh là Tà Hoàng

Lý Nhân Phúc nghe danh tự " Tà Hoàng " thấy là lạ, cái tên này dường như chưa
xuất hiện trên giang hồ bao giờ nhưng hắn suy nghĩ lại rất có thể đây là cao
nhân sống ẩn không màng thế sự bên ngoài.

Lý Nhân Phúc lại nhìn Dịch Phong, hắn lại không thấy được cái người trước mắt
biết võ công nào cả tuy bề ngoài khá tuấn tú đấy nhưng giống một tiểu bạch
kiểm.

Dịch Phong hắng giọng hỏi

-Chẳng hay Lý huynh đến Lạc Thanh Mai Cốc này có việc gì ?

-Ta phụng mệnh chưởng môn đến đây vì xuất hiện tin đồn một cao thủ xông vào núi Thành Côn diệt Ngũ Yêu Nhân

Dịch Phong chỉ gật đầu, hai người ngồi nói chuyện một lúc rồi cáo từ . Đi lên
lầu hắn nghe tiếng thét thất thanh từ phía phòng Chiêu Ngọc.

Vội mở cửa phòng hắn nhìn Thanh Liên đang ôm đầu la hét thảm thiết cũng đúng
thôi bị bắt cóc bởi mấy tên dâm tặc nên lúc tỉnh lại nàng không biết là mình
đã bị xâm phạm thân thể hay chưa.

Lúc đó nàng tỉnh dậy nhìn xung quanh không gian khác lạ nàng đã tưởng mình bị
thất trinh nên la hét, đối với những kiểu phụ nữ truyền thống thì việc thất
trinh trước khi cưới quả là điều tồi tệ có thể dẫn đến tự tử.

Dịch Phong chạy lại nắm chặt hai tay Thanh Liên truyền vào cơ thể nàng dòng
khí dễ chịu để trấn tĩnh nàng . Thanh Liên dần dần bình tâm trở lại, nhận ra
người trước mặt mình chính là người ở đấu trường tỉ võ rơi từ trên trời xuống
.

-Là ngươi ?

Dịch Phong cười nhẹ nói

-Phải, tại hạ là Dịch Phong, được quốc vương nhờ đi cứu công chúa về

-Ngươi đã đánh bại Ngũ Yêu Nhân ?

-Đương nhiên là thế thì mới cứu được nàng chứ, thật là ......

Thanh Liên lại thấy đằng sau lưng Dịch Phong là Tử Điện Tinh Kiếm liền vội vã
hỏi

-Còn Tử Điện Tinh Kiếm kia sao ngươi có được nó ?

-Là cha nàng nói là nếu ta cứu được nàng thì nó sẽ là của ta

Thanh Liên lập tức quát lớn chỉ tay

-Nói láo, Tử Điện Tinh Kiếm là thần binh độc nhất của hoàng gia, không lý nào cha ta lại đưa cho ngươi

-Thì nàng về hỏi cha nàng thì biết nếu ta đã lấy cắp thì ta đã không cứu nàng rồi với cả nếu như lời nàng nói thế thì chắc chắn bây giờ vua cha nàng đã phái lính đi truy bắt ta rồi, phải nhìn xa đi chứ

Thấy Dịch Phong nói có lý Thanh Liên đành phải chấp nhận, cả người vô lực nằm
bẹp dí trên giường bỗng nàng mới để ý y phục trên người hoàn toàn mới, đôi
mắt lại nhìn Dịch Phong ngồi bàn uống nước, cái tay đã kéo chăn kín mít đầu
che khuôn mặt đỏ ửng lí nhí hỏi

Nghĩ đến cảnh thân thể mình bị xâm phạm nàng cảm thấy sợ hãi và những luồng ý
nghĩ đen tối bắt đầu xuất hiện trong đầu.

-Dịch Phong

-Gì hả ?

-Ngươi là người thay y phục trên người ta ?

Thanh Liên nói xong câu đấy trong cảm giác một phần hy vọng là đúng, một phần
lại mong là không phải là thật, không biết là như nào.

Dịch Phong uống hớp trà nghe câu hỏi Thanh Liên nói mà hắn ngẩn ra rồi lắc đầu

-Đâu có, mà nàng yên tâm người thay y phục cho nàng cũng là nữ tử, ta không liên quan gì hết . Mà thôi nàng ngủ cho khỏe nếu đói thì ta ở dưới lầu

Nhanh tay điểm huyệt vào người Thanh Liên để nàng có thể ngủ sâu giấc mà không
bị phiền.


Phía núi Thành Côn đã đổ nát thành bãi hoang tàng ở bãi đất trống một nhóm hắc
y nhân đứng đó dường như đang xem xét tình hình . Một hắc y nhân đeo mặt nạ
nhìn xuống năm cái xác đó chính Ngũ Yêu Nhân đã nát bấy không ra hình thù.

-Không nghĩ tên tiểu tử kia là có võ công mạnh thế này ? Xem ra việc hạ sát sẽ khó đây

Hắc y la sát trầm giọng nói rồi hướng đến hai hắc y nhân bên cạnh ra lệnh

-Thiết Huyết, Ám Dạ

-Có mặt

-Các ngươi biết rõ phải làm gì rồi đấy, theo nguồn tin quân lính nước Lưu Ly sẽ đến đây trong hai ngày tới

-Đã rõ

Lập tức hai hắc y nhân lăng không biến mất chỉ để lại cơn gió thoảng qua.

-Những gì ngươi đối xử với gia đình ta ,ta sẽ đáp trả lại toàn bộ cho hoàng gia ngươi, Thanh Thiển

Hắc y la sát lẩm bẩm vài câu rồi phất áo quay lưng đi bỗng một tên trong đó
lên tiếng.

-Chủ nhân

-Có việc gì ?

-Tên này, chủ nhân tính làm gì hắn ?

Một nam tử bị điểm huyệt cứng đờ cả người chỉ biết ư ử bị áp giải đến, hóa ra
đó là Lý Nhân Phúc hắn trong lúc đến đây vô tình nhìn thấy đám hắc y nhân có
hành động lạ, vốn định nghe lén không ngờ bị phát hiện . Hắc y la sát cười tà
.

-Hắn sẽ giúp được nhiều việc đấy, mang hắn đi.

Năm xác chết Ngũ Yêu Nhân được Hắc y la sắt nhỏ lên thây vài giọt độc dược
xanh lục làm xác chết tan biến thành vũng máu đen thấm đẫm nền đất.

Kiểm tra mọi thứ xung quanh không có gì lạ, Hắc y la sát vẫy tay ra hiệu đám
thuộc hạ rút lui thoáng cái như cơn gió mất hút khỏi khu vực núi Thành Côn.


Đao Giả Bá Vương - Chương #17