Người đăng: doilamongmo
Bên ngoài sấm chớp đùng đùng trời mưa càng lúc càng lớn đổ xuống ào ào vang
động đến tận phòng kín.
Chiêu Ngọc nằm mở to mắt rúc người trong lồng ngực ấm áp của Dịch Phong . Nàng
thầm thở dài một tiếng, đôi tay vuốt ve khuôn mặt người yêu thật dịu dàng
Chóng thôi, nàng sẽ phải nói lời tạm biệt với chủ nhân của vòng tay này, nhưng
đến bao giờ mới có thể gặp lại đây? Trong lòng nàng không biết vì sao chợt dấy
lên cảm giác sợ hãi, nàng sợ sau khi về Bắc Thần Cung thì khó có thể gặp lại
hắn.
Chiêu Ngọc biết thời gian đã không còn sớm nữa, mặc dù trời còn chưa sáng .
Nàng ôm lấy cơ thể Dịch Phong như muốn nhớ thật kỹ mùi hương dễ chịu trên
người hắn . Cảm nhận trên ngực ướt, Dịch Phong mở mắt nhìn cơ thể mỹ miều
đang ôm chặt mình . Hắn khẽ gạt vài lọn tóc rối trên đầu nàng, Chiêu Ngọc
ngước đầu lên, vừa hay gặp phải ánh mắt ưu thương đang nhìn mình.
-Chàng đã tỉnh ? Chiêu Ngọc lau lệ thủy đọng nơi khóe mắt, thì thầm hỏi.
Dịch Phong gật đầu rồi thở dài
-Hai ta mới quen biết mới vài ngày nhưng ta lại thấy cứ như là phu thê trăm năm rồi nay phải chia xa, ta thấy rất buồn
-Thiếp thật sự không muốn xa chàng mà
Nói xong Chiêu Ngọc lại chảy nước mắt rất thương tâm
-Đừng khóc nữa, xem kìa nàng có giống con mèo không ?
-Đáng ghét. Chiêu Ngọc hờn dỗi véo vào sườn Dịch Phong một cái.
-Được rồi ...được rồi ....nào dậy, ta tiễn nàng
Dịch Phong vỗ nhẹ vào cặp mông Chiêu Ngọc, rồi đứng dậy mặc quần áo . Hắn mặc
xong y phục rồi nhưng quay lại nhìn Chiêu Ngọc nàng vẫn chưa mặc gì chỉ đăm
đăm nhìn hắn.
-Sao thế tiểu yêu tinh ? Muốn ta mặc giúp y phục à ?
Chiêu Ngọc mỉm cười gật đầu . Dịch Phong cũng chỉ biết lắc đầu cười, hắn lóng
ngóng giúp nàng mặc quần áo, từ quần áo lót đến áo khoác ngoài, xem chừng hắn
cởi y phục nữ nhân thì nhanh, nhưng mặc vào lại rất vụng về. Mặc quần áo đương
nhiên không tránh được tranh thủ chiếm chút tiện nghi. Vì vậy trong nụ cười
đen tối của Dịch Phong cùng chút hờn dỗi của Chiêu Ngọc, thương cảm khi li
biệt tựa hồ đã bị quên lãng.
Hai người mặc xong y phục rồi tay nắm tay xuống dưới gọi điểm tâm ăn nhẹ trong
lúc ăn Chiêu Ngọc chỉ chăm chăm đút cho Dịch Phong khiến mọi người thầm khen
đôi trai gái xứng đôi này.
Sau đó hai người lại đi ra phố mua đồ, phần lớn là mua cho Dịch Phong một ít
nhu phẩm vì hắn sẽ phải đi khá là xa tiện thể thuê một xe phu để chở Chiêu
Ngọc đi.
Điều gì đến sẽ đến, trước trời mưa khi mà những cặp đôi chia tay lại càng
thêm thương cảm, Dịch Phong nắm chặt tay Chiêu Ngọc cẩn thận dặn dò đủ thứ.
-Thiếp sẽ nhớ đến chàng
-Ta cũng thế, nếu như trên lịch trình nếu tiện đường ta sẽ đến Bắc Thần Cung thăm nàng
Hai người hai cái miệng lại áp vào nhau ngấu nghiến nhau như muốn in hình hài
đối phương vào tâm trí mình . Trải qua hơn phút mới tách, Dịch Phong chỉnh
chu lại y phục Chiêu Ngọc.
-Nàng đi cẩn thận
-Vâng
Chiêu Ngọc leo lên xe rồi chui đầu qua cửa sổ nhìn Dịch Phong tựa hồ đã biệt
ly . Nhìn bóng xe dần dần mất hút hắn thở dài rồi đi vào quán trọ.
P/s : Up tạm