Người đăng: doilamongmo
Buổi tối tại một quán tửu nổi nhất ở Lạc Thành Mai Cốc, ở đấy chia làm ba
tầng, giá cả mỗi tầng khác nhau. Càng lên trên càng đắt, lầu trệt giá rẻ nhất,
nhưng cũng phải đắt hơn tửu lâu bình thường khác.
Dịch Phong và Chiêu Ngọc cùng nhau đi đến đó bởi vì đây là đề xuất của Chiêu
Ngọc trước khi rời đi vào sáng mai . Nhìn thấy có khách quan đến, một tiểu
nhị mặt mũi sáng sủa nhanh nhẹn chạy đến toe toét cười nói
-Xin mời hai vị công tử tiểu thư vào, không biết các vị định ăn ở lầu nào? Bản điếm phân ra ba tầng, càng lên cao càng tốt, đương nhiên giá cả cũng theo đó mà đắt hơn. Tốt nhất là lầu ba, không biết nhị vị công tử tiểu thư muốn dùng cơm ở đâu ạ ?
Chiêu Ngọc nhìn Dịch Phong, để cho hắn đưa ra chủ ý. Dịch Phong nói nói
-Lầu ba đi, đã đến đây đương nhiên phải nếm trù nghệ ngon nhất ở đây rồi.
-Mời đi theo
Tiểu nhị nhanh chân dẫn Chiêu Ngọc và Dịch Phong lên lầu ba. Bắt đầu từ lầu
trệt, Dịch Phong xem xét tửu khách của tửu lầu, ở đây sinh ý hưng thịnh, kẻ ra
người vào, lúc này lầu trệt đã ngồi đầy khách. Coi bộ toàn là thực khách bản
địa. Trên lầu hai, người cũng ngồi quá nửa.
Hắn lướt rất nhanh phát hiện không chỉ riêng mình hắn là người trong giang hồ
võ lâm, đã chiếm gần nửa lầu hai rồi . Xem ra ở Lạc Thành Mai Cốc này quả
thực là ngọa hổ tàng long, cao thủ như mây.
Đến lầu ba nơi này tổng có năm cái bàn, ngồi kín được ba cái . Vì Chiêu Ngọc
không dịch dung nữa mà chỉ đeo khăn che mặt ,t oàn thân quần áo màu xanh lục,
phối hợp hài hòa với thân thể nẩy nở mê người, thêm vào khuôn mặt mỹ lệ thực
là mỹ diệu say hồn. Cặp thu thủy xuyên qua ý cười nhởn nhơ, dụ người không
biết thế nào mà nói.
Chọn một bàn có vị trí khá đẹp có thể nhìn về phía dưới ngắm khung cảnh mộng
mơ của Lạc Thành Mai Cốc về đêm . Chiêu Ngọc gọi ra hai đĩa đồ nhắm cùng vò
rượu ngon nhất quán.
Ngồi đợi mang đồ đến, Chiêu Ngọc và Dịch Phong nói chuyện vui vẻ nhưng thường
là chuyện của nàng ở Bắc Thần Cung còn Dịch Phong cười mỉm chăm chú lắng nghe
. Qua cuộc trò chuyện Dịch Phong cũng biết được tỷ tỷ nàng là Chiêu Tuyết và
đôi tỷ muội vốn là mồ côi từ nhỏ được chưởng phái tiền nhiệm mang về dạy dỗ.
Tiếp là đến khi tỷ tỷ nàng được 20 tuổi thiên phú luyện võ đã đạt cảnh giới
đại thành thì được truyền chức vị, mọi chuyện diễn ra bình thường nhưng đến
khi tỷ tỷ nàng 22 tuổi trong lúc luyện công ở mật thất, phát hiện được bí kỹ
trong đấy, trong lúc luyện thì vô tình luyện sai dẫn đến trúng Âm Hàn Chi Cực
trong bí kỹ Hàn Băng Chi Tâm Pháp.
Nàng nhìn tỷ tỷ ngày đêm vật lộn với cái lạnh giá trong người mà không thể làm
gì được, vì thế sau khi nghe được Tị Thủy Châu có thể chữa được căn bệnh đó ,
nàng liền lập tức lên đường và sau đó mọi chuyện diễn ra đến bây giờ.
Còn về phía Chiêu Ngọc nàng cũng bất ngờ khi biết Dịch Phong cũng mồ côi cha
mẹ, sống với một lão nhân từ đó đến giờ.
-Ô thì ra võ công ngươi học được từ lão nhân đó sao ? Thế lão nhân đó là ai vậy ? Là cao thủ ở phương nào ?
Thấy Chiêu Ngọc hỏi, trên mặt Dịch Phong lộ ra biểu tình có vẻ kỳ lạ tựa như
là nhớ lại sự tình trước đây, hắn nhẹ nhàng nói
-À thì lão đối với ta rất tốt nhưng đáng tiếc là lão chưa hề nói mình là ai, ta đã từng hỏi nhưng lão chỉ nói rằng lão sống đã lâu rồi nên đã quên mất tên mình . Mới đi có hơn một tuần mà đã nhớ lão.
Chiêu Ngọc yên lặng nghe qua cách nói của hắn thì có vẻ ngày trước không vui
vẻ mấy.
-Đồ đến rồi
Tiếng của tiểu nhị nói to cắt ngang hai người . Dịch Phong thuận tay lấy vò
rượu rót vào hai bát, đưa cho Chiêu Ngọc một bát.
-Cạn bát vì cuộc gặp bất ngờ
-Hảo
Chiêu Ngọc uống một hớp nhưng lại bị sặc sụa, Dịch Phong thấy vậy cười ha hả
trêu nàng
-Hóa ra nàng không biết uống sao ?
-Cái này không giống rượu ở Bắc Thần Cung ....cay quá
-......
Chiêu Ngọc lè lưỡi phẩy phẩy cho bớt cay . Lúc này ở phía cầu thang xuất hiện
một vị công tử chừng 24 tuổi tướng mạo bất phàm, người rất thư sinh, song mục
trong sáng ẩn chứa thần quang, khóe miệng treo lên nụ cười khẽ, biểu lộ tùy ý
tự nhiên.
Trong tay cầm một cây chiết phiến, bất thường phe phẩy hai cái, tỏ ra vô cùng
phiêu dật ra vẻ khác với mọi người . Còn đi bên cạnh hắn là một mỹ nữ cả người
áo trắng như tuyết, hiển lộ ra hơi có chút phiêu dật. Bộ mặt tuyệt mỹ, đẹp đến
mức khiến người ta không biết dùng lời nào để mô tả. Nụ cười khe khẽ, hiện ra
mấy phần khí chất thánh khiết, khiến người ta có một loại cảm giác thần thánh
bất khả xâm phạm. Đôi mắt sáng ngời, chớp lên vẻ động người, khiến người muốn
say. Hết sức hấp dẫn sự chú thị của tất cả mọi người.
Dịch Phong thầm chấn động trước vẻ đẹp kinh diễm của mỹ nhân quay lại hỏi
Chiêu Ngọc
-Nàng có biết họ không ?
-Có, trên giang hồ mọi người ai cũng biết đó là Đình Chiến truyền nhân của Phong Mang Lão Nhân võ công thuộc hàng cao thủ, còn mỹ nhân kia là Mộng Nghiên Chúc người đứng thứ 4 trong thập nhị mỹ nhân, và là người được cho là sẽ kế nhiệm chức chưởng phái Phù Dung Cung.
-Vậy nàng có được xếp trên thập nhị mỹ nhân kia không ?
-Không, vì ta luôn dịch dung nên hiếm người biết được chân diện mục của ta . Nhưng ta tự tin dung nhan của ta phải hơn Mộng Nghiên Chúc kia
Dịch Phong mỉm cười gật đầu nhẹ mắt hơi liếc sang nhìn Mộng Nghiên Chúc ngồi
đó với khí chất thần thánh, làm người ta từ trong lòng nảy sinh sự tôn kính
nàng, không dám có tơ hào tà niệm với nàng . Cảm nhận được có ánh mắt nhìn
mình.
Mộng Nghiên Chúc cũng đưa mắt nhìn theo, nàng ngây ra một lúc . Không nghĩ là
Dịch Phong lại anh tuấn đến xuất thần so với Đình Chiến còn hơn vài phần.
Dịch Phong cũng bất ngờ khi nàng cũng nhìn mình khẽ mỉm cười nhẹ rồi quay đi .
Nụ cười nhẹ đó làm tâm Mộng Nghiên Chúc nổi dậy, nàng thầm kỳ quái là người
được chọn làm chưởng phái Phù Cung Cung.
Quan trọng nhất chính là luyện tâm. Võ học của Phù Dung Cung không giống võ
học khác, là lấy luyện tâm là chính, đối với việc tu luyện tâm hồn xa hơn hẳn
người khác. Mỗi đời chưởng phái đều là người ý chí kiên nghị, đối với sự dụ
hoặc của vạn vật, có lực đề kháng cực mạnh.
-Thế nào ? Động tâm rồi chứ hả ?
Chiêu Ngọc nói xoáy nhưng trong giọng nói của nàng đã có mùi chua cùng ấm ức .
Mỹ nhân ngồi trước mặt hắn đây còn không nhìn lại đi nhìn sang phía khác .
Thật không chịu được.
-Động tâm gì chứ ? Ta xem mặt để sau nếu có gặp để mà nhớ thôi . Chứ người ta là phượng còn ta là gà sao dám tơ tưởng chứ.
-Hừ, không động tâm, có quỷ mới tin ngươi ,nhìn cái chữ sắc hiện rõ trên mặt ngươi kìa.
-Đâu chỗ nào nàng chỉ coi
Dịch Phong làm bộ như thật luốn cuống chỉ trỏ trên mặt khiến Chiêu Ngọc bụm
miệng cười . Thời gian cũng trôi đi thật nhanh giờ đã khá là tối rồi, hai
người Dịch Phong và Chiêu Ngọc rời tửu điếm sáng vai đi về quán trọ.
Vì công chúa Thanh Liên còn đang hôn mê nên Chiêu Ngọc sẽ phải sang bên phòng
Dịch Phong nghỉ còn hắn thì sẽ nhờ ông chủ cho ngủ tạm ở hầm cất rượu.
-Ngươi...ngươi ở lại đây đi
Chiêu Ngọc đỏ bừng cả mặt nhưng may thay có khăn che nên Dịch Phong không chú
ý lắm.
-Cái gì ? Nàng không sợ ta ăn nàng sao ? he he.
Bất chợt khăn che bỗng rơi phất phới xuống đất sau đó là xuất hiện của khuôn
mặt mỹ lệ ướt át xinh đẹp nhìn Dịch Phong, nàng dũng cảm đi đến gần.
Nhãn thần Dịch Phong phát nóng khi nhìn thân thể của Chiêu Ngọc từ từ áp sát
tới . Lúc này nàng không còn giữ được bình tĩnh khi nhìn sát khuôn mặt điển
trai, nhãn thần chìm đắm trong mê li, rùng mình nhè nhẹ trong lúc khép chặt
nhãn tình, rồi nhẹ nhàng nâng chiếc cằm lên chờ đợi một nụ hôn.
Cuối cùng, bốn làn môi nóng bỏng cuốn miết lấy nhau, Dịch Phong mút mạnh lấy
đôi môi đào. Hai tay ôm chặt lấy tấm lưng của Chiêu Ngọc như nàng đã trở thành
một phần thân thể của mình . Hai cái lưỡi như con rắn uốn lượn sục sạo trong
miệng của nhau, trao nhau những hương dịch thơm.
Tách ra một hồi để lấy hơi, hai người tiếp tục lại áp miệng vào nhau ngấu
nghiến nhau . Dịch Phong bế xốc Chiêu Ngọc lên giường, song thủ hắn như bắt
đầu triển khai lên xuống nhẹ nhàng đi xuống vùng eo nàng rồi cũng cảm nhận
được sự đàn hồi từ cặp tuyết đồn đầy màu mỡ.
-Thật mỹ diệu