Người đăng: doilamongmo
Nhạc Tinh, Nhạc Chi, Nhạc Túc, Nhạc Chung ánh mắt ngây ra khi chứng kiến
huynh đệ mình bị giết một cách bạo tàn không những thế đối thủ lại là một tiểu
tử tưởng chừng bề ngoài vô dụng.
Nhạc Tinh lão đại trong Ngũ Yêu Nhân ánh mắt ngưng trọng nhìn Dịch Phong dò
xét, hắn nhận định rằng kẻ trước mặt này không dễ gì mà hạ được . Nhạc Tinh
thầm nghĩ kẻ này võ công cao cường rất có thể xuất thân từ môn phái mạnh thế
nên khẩu khí lần sát phạt đều quyết đoán, không thể đụng tới hắn được.
Nhưng nghĩ đến lão tam bị giết một cách quá là khó chịu, cơn giận trong người
lấn át đi lý trí ngay tức khắc lệnh ngay mấy huynh đệ đứng cạnh tấn công.
-Giết hắn
Bốn người phi thân như thiểm điện tấn công Dịch Phong, lão nhị Nhạc Chi là
người nhanh nhất lợi dụng cơ thể đao thương bất nhập làm lá chắn để các huynh
đệ có cơ hội tấn công.
Dịch Phong vẫn đứng im trên mặt lộ ra chút sắc thái tà dị, khóe miệng khẽ
giương lên khiến người nổi lòng cảnh giác . Mà phía Nhạc Thủ, Nhạc Chung
trong mắt tóe lửa mọi đòn tấn công đều chỉ vào yếu huyệt của hắn, hiển nhiên
muốn đưa hắn vào đất chết.
Dịch Phong khẽ giơ song thủ lên, năm ngón tay phải xoay nhẹ trong không trung
, ba đạo chân khí mạnh mẽ xoay tròn công tới, đồng thời ngón giữa ở tay trái
bật một cái, một đạo chỉ lực vô thanh vô tức bắn xuyên lớp da đao thương bất
nhập Nhạc Chi tạo một lỗ thủng giữa ngực . Lại thêm một huynh đệ ngã xuống
Nhạc Thủ, Nhạc Túc, Nhạc Chung thầm kinh hãi hông ngờ võ công Dịch Phong cao
như thế, liền đánh mắt nhau thay đổi kế hoạch tấn công.
Cùng lúc ngay khi song thủ Dịch Phong đánh ra, lòng hắn đột nhiên nổi lên chút
bất an, đồng thời hắn cũng thấy được vẻ đắc ý và giễu cợt trong mắt Nhạc Thủ .
Trong lòng bất an chân khí toàn thân lưu động, một vầng khí thể hồng sắc bộc
phát trên người hắn, bảo hộ toàn thân hắn . Còn Nhạc Thủ và Nhạc Chung thay
phiên nhau công kích với mục đích đưa hắn vào bẫy.
Đằng sau lưng Dịch Phong, Nhạc Túc dựa vào thân pháp quỷ dị đã vòng sau lưng
hắn, hữu thủ tung hắc sắc chưởng lực đã ấn mạnh vào giữa lưng.
Chưởng lực ấn đầy nhưng Nhạc Túc chỉ cảm thấy một lực phản chấn cực mạnh
truyền lại, đánh tan ba tầng chưởng lực cường hoành của mình, lòng cực kỳ kinh
hãi . Dịch Phong bị hắc sắc chưởng lực ấn lên bối tâm của mình, lòng nổi lên
cảm giác khó chịu, chỉ cảm thấy chưởng lực vô cùng âm độc.
Chưởng lực chứa tà khí, trúng người ắt hẳn sẽ chết. Không ngờ hôm nay hắn lại
sơ ý, không nhìn ra đây là quỷ kế của địch nhân, bị một chưởng tổn thương
không nhẹ . Ba yêu nhân Nhạc Thủ, Nhạc Túc, Nhạc Chung đưa mắt nhìn nhau,
biết Dịch Phong đã dính độc chưởng, chống đỡ không được bao lâu nữa rồi.
Thấy được cơ hội rõ rệt cả ba tên liền nhanh chóng lao lên tấn công hiêu thức
mau lẹ ác liệt, công lực thâm hậu, mỗi chiêu mỗi thức đều là nhắm thẳng tử
huyệt trên người.
Dịch Phong lách người tránh thế công của ba tên, đồng thời vận công chữa
thương, nội công Vô Tướng Phá Nguyên Khí xoay tròn liên tục thương thế giảm
đi mấy phần, không bao lâu, thì cơ bản đã bình phục.
Nhìn thế công ba tên, mắt hắn sắc lạnh lại nhìn Trảo Sát Độc của Nhạc Thủ ,
Hồn Thiên Âm Chưởng của Nhạc Túc, Cước Quỷ Ảo của Nhạc Chung đây đều là một
trong những võ công độc ác nhất trong thiên hạ chuyên đánh vào yếu huyệt và
lục phủ ngũ tạng của người, chỉ là không biết hắn đang nghĩ gì.
Ba người Nhạc Thủ, Nhạc Túc, Nhạc Chung trong mắt đều lộ ra vẻ kinh hãi,
không ngờ Dịch Phong sau khi trúng chưởng kình độc địa của Hồn Thiên Âm Chưởng
đã chống đỡ lâu như vậy, mà cũng không bị ba người mình đả thương chút nào
nữa, xem ra nếu không bắt đầu dùng kế, thì hôm nay e rằng hai người không có
cách nào hạ hắn rồi.
Và điều khiến Nhạc Túc nghĩ mãi không ra là, tại sao sau khi Dịch Phong trúng
chưởng, lại không có tý dấu hiệu và phản ứng nào của việc thất khiếu (thổ
huyết 7 lỗ) chứ. Người thường nếu như trúng Hồn Thiên Âm Chưởng này thì đã
chết từ lâu rồi, tuyệt đối không thể trụ lâu đến như vậy.
-Hôm nay các ngươi đã không giết được ta thì các ngươi đã mất cơ hội sống rồi ...Chịu chết đi
-Phá Không Nguyên Thủ - thức thứ 7 Phá Lôi Cực Chấn
Song thủ Dịch Phong bao phủ luồng nội công xanh lục đánh ra chứa sức mạnh kình
thiên vũ bão phá đánh liên tiếp như muốn nghiền nát mọi thứ gần đấy làm rung
chuyển ngọn núi ầm ầm ,đàn dơi bay toán loạn thoát khỏi tổ ,nền đá nứt ra đổ
ụp xuống phen này cái động nát sụp rồi.
Khói bụi mờ mịt tan dần chỉ còn lại Dịch Phong đứng đó nhìn đống đá đổ nát
nhưng khóe miệng hơi chảy một ít máu.
-Bài học đầu tiên trong đời không nên chủ quan trước địch
Dịch Phong tự nhủ rồi phi thân rời đi.
Khoảng lúc sau Dịch Phong đến quán trọ mình nghỉ, Tiểu đồng lúi húi lau bàn
thấy hắn về liền vui vẻ chạy đến
-Đại ca...đại ca có phải đã diệt được chúng
-Ừ....huynh đã diệt được chúng nhưng mà đừng có nói là ta giết nhé nếu ai có hỏi thì cứ nói là có cao thủ đến và giết chúng.
-Đệ hiểu
-Ừm..giờ ta đi nghỉ lát
-Vâng đại ca nghỉ ngơi khỏe
Đi lên tầng Dịch Phong rẽ vào phòng Chiêu Ngọc gõ cửa . Chiêu Ngọc ngồi trong
phòng thẩn thơ nghĩ ngợi không hiểu sao nàng lại lo lắng cho Dịch Phong nhưng
nàng lại cố phủ nhận đi, nghe có tiếng gõ cửa nàng nghĩ chắc là tiểu nhị mang
cơm tới liến ra mở cửa.
-Dịch Phong ! ngươi không sao chứ ?
-Ta ổn tứ chi vẫn đầy đủ cả không thiết sót
Hai người đi vào phòng, Dịch Phong kéo cái ghế rót chén trà nhấp một hơi rồi
dãn người, Chiêu Ngọc hỏi
-Ngươi đánh bại được Ngũ Yêu Nhân
-Không những đánh bại mà còn giết chúng
-Ngươi....ngươi....ta thật không biết ngươi và tỷ tỷ ta ai mạnh hơn ai nữa
-Đương nhiên là ta mạnh hơn rồi ..he...he
Chiêu Ngọc nhìn Dịch Phong cười nàng cũng thuận miệng cười theo nói tiếp
-Vậy chắc ta nên đến đó tìm Tị Thủy Châu
-Nơi đó bị ta làm sụp nát mất rồi
-Cái gì ? Ngươi ...ngươi... Chiêu Ngọc thật không biết phải nói thế nào nữa, cả người ngồi bẹp dí xuống ghế ,đầu úp xuống bắt đầu khóc nức nở.
-Ta chưa có nói hết mà
-Ngươi còn gì để nói, hừ . Chiêu Ngọc mắt sưng đỏ tức giận nhìn
-Tuy không có tìm được Tị Thủy Châu nhưng thay vào đó ta đã tìm được vật trân quý còn hơn cả Tị Thủy Châu.
Nói xong Dịch Phong lôi trong ngực môt hộp vuông cái mà đựng Đàm Liên Châu lấy
được trong giương đưa cho Chiêu Ngọc.
-Nè, xem đi mà đừng có sốc quá đấy nhé
Chiêu Ngọc đón nhận hộp cẩm nhẹ nhàng mở ra từ từ cùng đó là những tia sáng
trắng xuất hiện bừng sáng cả căn phòng.
-Thật đẹp
Viên Đàm Liên Châu trắng bóc tỏa ánh sáng cùng làn hương như hoa cả ngát hương
khiến Chiêu Ngọc say đắm nhìn không rời mà Dịch Phong đứng cạnh mỉm cười nhìn
nàng thất thần.
-Nó là ?
-Là Đàm Liên Châu bảo vật kỳ trân trong thiên hạ chỉ có ba viên thôi đấy.
-Ngươi cho ta thật sao đây là vật rất quý đó ?
-Cái này ta cầm chả có tác dụng gì, mà nàng lại rất cần nó vậy nàng nên cầm đi
-Cảm ơn
-Thôi khỏi đi .....À mà công chúa thế nào rồi ?
-Vẫn ổn chỉ là hơi suy nhược thôi
-Ừm