Đối Chiến Ngũ Yêu Nhân (1)


Người đăng: doilamongmo

Chiêu Ngọc mừng rỡ cắt ngang Dịch Phong đang định nói . Lúc này hai người đã
đến tâm của núi Thành Côn, đây là một nơi khá rộng phía trên là những thạch
nhũ đông cứng nhọn hoắt còn dưới là lác đác vào chỏm đá băng tinh tỏa ánh sáng
xanh khắp động . Đi tiếp vào sâu những tiếng giọt nước chảy tanh tách cùng
tiếng âm u vang lên tạo nên một bản nhạc rợn người, Chiêu Ngọc hơi sợ cả
người liền đi sát gần Dịch Phong.

Cảm nhận được mùi hương xử nữ đập thẳng vào mũi, Dịch Phong hơi liếc mắt thấy
cô nàng mặt có vẻ tái mét, đôi tay nắm chặt vào tà váy như muốn át đi nỗi sợ
hãi . Bỗng nàng hét toáng lên cả người như con bạch tuộc ôm chầm lấy Dịch
Phong run rẩy, bàn tay ngọc chỉ dưới đất.

-Nhện...nhện.....

Trời ạ, hắn tưởng là cái gì chứ hóa ra chỉ là con nhện con bò dưới đất, lấy
chân dẫm bẹt.

-Ui...thật co dãn

Nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng, cảm thụ thân thể mềm mại không xương. Sau khi Dịch
Phong, hắn không nhịn được dần dần dùng lực, ôm chặt thân thể Chiêu Ngọc,
khiến đôi ngọc nhũ đầy đặn đàn hồi ép sát vào ngực, nhẹ nhàng vặn người, cảm
thụ xúc giác mỹ diệu đó.

Nhận thấy cả người bị ép lại vào lồng ngực rộng lớn, nàng ngẩng đầu lên nhìn
Dịch Phong, tựa hồ đang trách hắn được đằng chân lân đằng đầu, ánh mắt thoáng
qua thần sắc thẹn thùng . Nhẹ nhàng đẩy hắn, Chiêu Ngọc trong tâm trí có chút
nuối tiếc khi rời lồng ngực ấm áp như được che chở vậy, nhưng nàng lại gạt đi
cước bộ vượt lên Dịch Phong đi trước.

Động rất sâu, hai người đi thẳng đến hai mươi trượng, mới xuất hiện một căn
thạch thất. Thạch thất rất lớn, cao đến hai trượng, chiều rộng bốn trượng,
chiều dài sáu trượng. Thạch thất rất sáng, bởi vì trên nóc động có một viên dạ
minh châu to bằng nắm tay, chiếu thạch thất sáng ngời. Bên trong có hai mươi
cái giương lớn, xem bên trong thấy toàn xếp kim ngân châu báu, thực là có thể
nói giàu ngang một nước.

Dịch Phong mở từng nắp hòm thì hầu như là hoàng kim bách ngân, châu báu ngọc
khí Nhiều đến mức đếm không hết . Duy chỉ còn hai cái hòm còn lại là khác biệt
, giương thứ nhất Dịch Phong liếc qua là để một số bức tự họa cổ quý hiếm cùng
vài tấm da dê viết đầy chữ nhưng không quá đặc biệt . Sang giương thứ hai là
một cái ngọc hạp hình vuông chạm khắc rất đẹp nhẹ nhàng mở ra liền tức khắc
bên trong hộp tỏa ra ánh sáng xanh chói mắt cùng làn hương thơm ngào ngạt ra
khắp nơi.

-Là Tị Thủy Châu đây sao ?

Một viên minh châu mà Dịch Phong có thể nhận xét là nó quá trắng, nằm giữa
tấm đệm ở dưới được bao bọc ánh sáng lung linh huyền ảo nhưng Dịch Phong ngay
lập tức phủ nhận lại xoay xoay viên ngọc trong tay.

-Hình như không giống Tị Thủy Châu mà đây là Đàm Liên Châu trong truyền thuyết nghe đồn tác dụng của nó là độc nhất vô nhị hơn hẳn có thể cứu sống người chết.

Nhanh tay cất vào hộp rồi nhét vào túi cùng lúc là Chiêu Ngọc đi đến, Dịch
Phong hỏi

-Sao rồi có phát hiện cái gì không ?

-Không hay rồi đến đây là đường cụt ta vừa đi tìm không hề thấy có lối đi nào khác

-Lạ vậy sao ? Nàng có nhớ đi đúng đường không vậy ?

-Ta nhớ rất rõ không thể nào nhầm lẫn được

Cả hai liền rơi vào trầm mặc bỗng Dịch Phong " A " một tiếng như nghĩ ra điều
gì, nhanh chân chạy đến bức tường sờ loạn cả lên, Chiêu Ngọc khó hiểu

-Ngươi đang làm gì ?

-Mau lại đây giúp ta, nàng sờ mấy cục đá lồi trên tường này rất có thể có thông đạo mật ở đây

Quả như lời Dịch Phong nói một thông đạo mật được mở ra, đi sâu vào trong
xuất hiện một buồng giam lớn phía trong là một nữ tử nằm trên giường ngủ say .
Nhận ra đây là công chúa Thanh Liên, Dịch Phong chạy đến nắm chặt song sắt
gọi lớn

-Ê....tỉnh....tỉnh lại đi

Chiêu Ngọc lắc đầu cái tên này nhẹ nhàng nói

-Cô ta đa trúng thuốc mê nên say giấc ngươi có đánh trống bên tai cũng không tỉnh lại được đâu

-Hề..hề..tìm được người cần tìm vui quá nên quên mất ...Để ta bẻ cái song sắt này ....CRắc...Crắc...Rắc...

Cõng lấy Thanh Liên trên lưng bỗng từ đâu xuất hiện năm giọng nói liên thanh
ập đến

-Là tên nào gan dạ đến cướp đồ của chúng ta ?

-Ngươi chết chắc rồi dám đến sảo huyệt Ngũ Yêu Nhân

-Ố ồ ta thấy được có thêm mỹ nhân nha

-.....

Dịch Phong nhất thời toàn chuyển chân khí một cách nhanh chóng, lục thức giải
khai, tra xét động tĩnh khắp bốn phương ,cảm nhận được sự hiện diện Ngũ Yêu
Nhân đang ở gần đây, đưa Thanh Liên cho Chiêu Ngọc.

-Nàng và Thanh Liên mau tìm chỗ trốn ...tốt nhất là tìm đường đi ra ngoài ta không chắc chỗ này nó không sập đâu ..Nhanh Lên.

Chiêu Ngọc gật đầu cõng lấy Thanh Liên rời đi . Nhìn hai thân ảnh dần mất hút
, Dịch Phong nhắm nhẹ rồi mở bừng ánh mắt lóe hàn quang quái dị, nhẹ nhàng
nói.

-Xuất hiện đi

Ngay tức thì một cơn lốc bay đến cuồn cuộn từ trong đó bay ra năm thân ảnh
quái dị cười he hé nhìn Dịch Phong như tìm được một thứ đặc biệt.

-Tên tiểu tử này có gan đấy mấy huynh đệ

-Giết nó rồi nướng hay rán đây

-Ây ây chơi đùa nó chút cái đã ....ta thích nhìn con mồi chạy trốn trong sợ hãi

Dịch Phong nghe được cười nhếch mép cởi tấm vải buộc hai vật sau lưng phi vào
tường ghim chặt ở đó, vặn vẹo song thủ kêu răng rắc.

-Được rồi ta sẽ cho các ngươi chết một cách nhanh nhất không phải đau đớn gì cả.

-Hảo tiểu tử khẩu xuất ngông cuồng ...xem đây . Lão tam Nhạc Thủ xuất kích đầu tiên sở trường là quyền pháp vung xuống với nội lực kinh khủng hòng đập nát Dịch Phong.

Hắn lanh lẹ chuyển thân né tránh, xoay người lại một cách nhanh chóng, đúng là
một thân pháp vô song né công kích đó nhãn quang bừng sáng nhìn song quyền của
Nhạc Thủ cực quỷ dị công kích bản thân quyền pháp mạnh mẽ như đào sơn lấp biển
như không có mà không thể phá vỡ.

Nhìn Dịch Phong chỉ có biết né Nhạc Thủ cười ngạo nghễ tốc độ đánh càng lúc
càng nhanh người ngoài nhìn sẽ thấy Nhạc Thủ như tung ra hàng trăm quyền.

-Chỉ có biết né thôi ư ? Tấn công đi ....ta có lời khen dành cho ngươi đó, thân pháp di chuyển rất tốt nhưng chỉ biết né thôi thì ngươi chết rồi

Dịch Phong song nhãn đảo như rang lạc như thấu thị được từng quyền, lúc này
hắn quết định phản công . Song thủ đánh ra nhanh đến nỗi chỉ còn tàn ảnh chế
trụ ngay hai tay Nhạc Thủ . Bị Dịch Phong bắt được Nhạc Thủ ánh mắt ngạc nhiên
lẫn tức giận nhưng dù thế nào cũng không thể thoát ra được.

-Ngạc nhiên lắm sao ? Mà ta có lời cho ngươi đây : quyền pháp của ngươi còn yếu lắm

Nói xong hắn vặn tròn 360 độ tiếng xương kêu răng rắc đến ghê người, phen này
Nhạc Thủ chỉ còn là phế nhân thôi, hai tay đã bị Dịch Phong vặn gãy lủng lẳng
rồi " Phực " một luồng máu tươi bay lên hư không.

-AA...A...A....A...A A

Nhạc Thủ gào lên thảm thiết, hai tay bị Dịch Phong giật ra bằng tay không đứt
lìa người, một hành động đây máu me . Cầm hai tay Nhạc Thủ còn vãi máu tong
tóc thấm đẫm nền đất, ánh mắt hắn lạnh mẽo nhìn bốn Yêu Nhân còn lại.

-Giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn thứ nhất phế võ công rồi cút đi nơi khác, thứ hai thì các ngươi sẽ giống tên này.

P/S : Mọi người đọc cho bình luận nhé chứ úp chục chương mà chả mấy bình luận
.


Đao Giả Bá Vương - Chương #12