Vô Đề


Người đăng: doilamongmo

Khoảng chính ngọ nắng trên trời đổ xuống như muốn đốt cháy mọi thứ dưới đất
mọi người ai nấy đều đội trên đầu cái nón lá để tránh nắng.

Phía rừng rậm, hai thân ảnh lam và tím đang đi với tốc độ nhanh chóng . Hai
người này không phải xa lạ, chính là Dịch Phong và Chiêu Ngọc, sau khi thống
nhất với nhau cả hai đã lên đường thẳng hướng đông nam nơi mà núi Thành Côn
tọa lạc.

Đáp chân ở ngọn cây cao Dịch Phong nhìn tình cảnh sườn núi dốc đứng cả trăm
trượng. Từ trên lao xuống, cảnh tượng tuyệt đẹp, vài dặm sơn lâm rộng lớn thu
hết trong đáy mắt.

Chiêu Ngọc cũng vừa lúc đáp xuống nhưng khuôn mặt đã đỏ bừng lên và mồ hôi
chảy đầy lăn khắp trên má . Dịch Phong thoáng liếc nhìn nàng rồi lại nhìn phía
trước, Chiêu Ngọc lấy cánh áo lau mồ hôi nhìn Dịch Phong.

Lúc đầu khi mới xuất phát nàng còn có chút canh cánh với Dịch Phong, thế nhưng
sau khi đuổi theo hai chục dặm đường, nàng đã bắt đầu cảm thấy kinh ngạc.

Hai mươi dặm đường này, tốc độ của Dịch Phong càng lúc càng lẹ, ban đầu Chiêu
Ngọc còn có thể đuổi kịp, nhưng về sau bất luận nàng thi triển thế nào, khoảng
cách giữa hai người cũng càng lúc càng xa.

Nàng vô cùng chấn kinh " Hoa Phiêu Liễu Không " bộ võ công khinh công mà nàng
được sư phụ dạy ở Bắc Thần Cung dù không dám nhận là thứ nhất nhưng chí ít
cũng phải thứ ba, bốn, bây giờ ở phía sau Dịch Phong, giống như là đứa trẻ,
không đáng nhắc đến.

Dịch Phong ngó lại nhìn Chiêu Ngọc, tay hắn bỗng áp lên trán nàng trong phút
chốc Chiêu Ngọc ngây người sững sờ trước hành động mà nàng cho là thân mật .
Khuôn mặt vốn đã đỏ vì mệt giờ lại đỏ hơn nhưng rất nhanh nàng cảm nhận trong
người những kinh mạch xuất hiện những dòng khí mát lạnh chạy dài xóa đi cái
mệt lại còn mang đến cảm giác thoải mái.

-Thế nào đã đỡ mệt chưa ? . Dịch Phong thu hồi tay mỉm cười nhẹ

-Đã ổn . Chiêu Ngọc quay ngoắt mặt đi để Dịch Phong không thấy được khuôn mặt đang rất ư là đỏ vì xấu hổ, cả người nàng đã bị một nam tử xa lạ chạm vào, bị người khác giới đụng chạm làm nàng rất bối rối.

-Nàng đã đi được chưa ?

-À.....À.....ta đi được

Sau nửa giờ, hai người Dịch Phong và Chiêu Ngọc đến rìa vực chứa rất nhiều đá
được xếp thành một trận pháp kỳ quái . Nhìn phía trước là núi Thành Côn đang
được ngăn bởi một vực sâu.

-Ta quên mất, trước núi Thành Côn còn có trận pháp do mấy tên Ngũ Yêu Nhân dựng lên ! Giờ sao đây, phá được thế trận thế này sẽ mất nhiều thời gian . Úi....ngươi ....ngươi ...làm cái gì vậy ?

Chiêu Ngọc bỗng bị Dịch Phong ôm lấy eo thon, cả hai người thân thể đang giữa
lưng chừng không trung cứ thế bắn tới, nếu người khác trông thấy, còn tưởng
rằng hắn nghĩ không còn lối thoát, nên nhảy xuống tự sát. Thân thể Dịch Phong
chầm chậm bay xuống dưới, nhẹ nhàng vượt qua cái vực sâu, không bám một chút
bụi nào.

Thả Chiêu Ngọc xuống nàng đã sửng cồ quát lớn

-Ngươi lần sau làm thế này thì phải nói trước một câu đừng có mà tự ý đụng vào người ta

-Được rồi làm gì căng, cơ mà mấy tên Yêu Nhân này ta cũng phải công nhận là chúng khá là giỏi đấy, xây dựng được " Kỳ Môn Diệu Pháp " thiên hạ sợ rằng không có bao nhiêu người có thể phá giải được . Được rồi, Chiêu Ngọc đến lượt nàng rồi đấy.

-Ta biết không cần phải nhắc

Chiêu Ngọc phồng má tức lướt nhanh qua Dịch Phong, tầm khoảng sau một bữa cơm
theo sự chỉ dẫn của Chiêu Ngọc.

Lúc này cảnh sắc trước mắt, hoa dại mọc khắp nơi trên đất, rất nhiều hoa cỏ
dại không biết tên rải rác trước mặt. Ở không xa có một dốc đá, chỗ ấy có một
hang núi, bên cạnh là một gian thảo ốc, hiển nhiên có lối đi vào trong.

-Là chỗ này sao ?

Chiêu Ngọc gật đầu nhìn lối đi vào hang tối om không một chút ánh sáng nào lọt
vào được lại còn nghe vang vảng được tiếng của dơi kêu vọng ra tận đây thật
tạo ra một cảm giác ớn người . Nhưng vì muốn lấy món vật kia nàng như có thêm
động lực lại còn cái tên đang đứng cạnh mặc dù nàng chưa có thử sức nhưng võ
công cũng phải trên nàng.

-Đi thôi

Hai người bước chầm chậm đi vào, Dịch Phong trên tay cầm ngọc đuốc cháy bập
bùng tỏa ánh sáng đủ lớn để nhìn . Mỗi bước đi ánh sáng chiếu ra lại hiện lên
những bộ xương người không đầu không thân nằm rải rác la liệt hai bên.

Đi được một đoạn xuất hiện ra ba lối đi, Chiêu Ngọc như đã nắm rõ liền chọn
nhanh lối đi thứ nhất tính từ bên trái.

-Cạch

Chiêu Ngọc phía dưới chân vấp vào một hòn đá ngay tức khắc hai tường những lỗ
sâu phóng lia lịa những mũi tên nhọn, thấy tình thế nguy hiểm Dịch Phong kéo
ngay Chiêu Ngọc ra đằng sau, tay vung ra tấm vải xoay tròn hóa giải những mũi
tên.

-Đi cẩn thận chứ

-Cả...Cảm...ơn.

-Được rồi đi tiếp thôi

Hai người tiếp tục đi qua những lỗi rẽ ngoằn ngèo như các sợi chỉ buộc rối lên
, cảm thấy đi được khá lâu Dịch Phong bắt đầu thấy nhàm chán

-Còn bao lâu nữa vậy ?

-Đi thêm ba lối đi nữa là đến

-Mà đồ vật gì mà khiến nàng muốn lấy vậy ?

Chiêu Ngọc chậm dãi nói ánh mắt thoáng đượm buồn không dấu được Dịch Phong

-Cái ta tìm chính là Tị Thủy Châu

-Tị Thủy Châu ? Cái thứ mà trong thiên hạ đồn với nhau rằng nó có thể trú nhan, chữa được bách bệnh và tăng được một giáp nội công (60 năm)

-Đúng vậy

-Ta thấy nàng đâu có ốm đau đau hay võ công yếu đâu

-Không phải lấy cho ta mà lấy cho tỷ tỷ ta

-Tỷ nàng bị làm sao ?

-Tỷ tỷ bị trúng Âm Hàn Chi Cực phong bế kinh mạch dẫn đến không thể luyện công được nếu như không chữa nhanh thì tỷ tỷ ta sẽ chết ở tuổi 24.

-Ồ ra là vậy, nàng thật quý tỷ tỷ

-Đương nhiên, tỷ tỷ là người tốt nhất đối với ta bảo vệ ta mọi thứ xung quanh . Nhìn thấy tỷ tỷ ngày đêm bị giày vò bởi cơn thấu lạnh mà không thể làm gì được ta nhất định phải lấy được nó

-Mà Âm Hàn Chi Cực ta......

-Đến nơi rồi


Đao Giả Bá Vương - Chương #11