Phản Nhẫn Hiruko


Người đăng: DanteSparda

Ánh nến lờ mờ chiếu vào trong một căn phòng tối. Một thiếu nữ có mái tóc màu
nâu và làn da trắng nhợt nhạt đang ngồi ở trong phòng. Ở sâu trong đôi mắt của
nàng chứa đầy thất vọng và cả sự oán hận đối với thế giới này. Sự mê mang xuất
hiện ở trên khuôn mặt nàng. Đôi mắt nàng nhìn xung quanh. Căn phòng không quá
rộng rãi nhưng đầy đủ tiện nghi mọi thứ.

Thiếu nữ sở hữu mái tóc nâu dài và đôi mắt nâu nhạt. Tóc dài để thẳng một bên,
một bên kia thì được ghim lên.Khuôn mặt hơi tròn với nước da trắng bệch, hàng
lông mày hơi cong và đôi mắt không lớn, miệng nhỏ khá xinh xắn. Bên ngoài mặc
một chiếc áo kimono màu hồng giữ kín bởi một chiếc khăn màu hồng có hai túi ở
phía trước. Quần thiếu nữ màu tím và cô đi chiếc dép màu cam.

Cửa thông hướng phòng ngoài bị đóng chặt và ở đó có hai ninja đang trông coi
cần thận ở trong phòng. Thiếu nữ giống như một tù binh bị người giam giữ.

“Cô bé, xem ra ngươi cần sự giúp đỡ!” Một âm thanh bất nam bất nữ vang lên
trong căn phòng nho nhỏ. Âm thanh vang dội lại không khiến hai ninja canh
phòng bên ngoài nghe được động tĩnh gì. Điều này thực sự là kỳ quái.

“Ai...” Thiếu nữ kinh ngạc hô lên một tiếng. Ngay sau đó đôi mắt nâu xinh đẹp
từ từ mở lớn ra. Nàng chỉ thấy từ dưới mặt đất từ từ chối lên một người toàn
thân trắng bóng không là một nửa màu đen và một nửa màu trắng. Thân thể hắn
được bảo vệ trong hai chiếc lá lớn màu xanh giống như hai cái lá bắt ruồi. Một
sinh vật kỳ dị trong mắt cô thiếu nữ làm cho cô kinh ngạc cùng với hoảng loạn:
“Ngươi... ngươi là thứ gì vậy?”

“Thật là bất lịch sự khi cô gọi ta là thứ gì đó?” Giọng nói bất nam bất nữ từ
trong người nửa đen nửa trắng kia phát ra. Hắn tiếp tục giới thiệu bản thân
mình: “Tự giới thiệu một chút, tên tôi là Zetsu. Cô có thể gọi tôi là Zetsu
nếu như cô muốn. À... mà tôi có thể hỏi cô một điều không? Đi đại tiện sẽ có
cảm giác như thế nào?”

Nghe được người nửa đen nửa trắng nói về hắn thì thiếu nữ có chút tò mò. Tuy
nhiên ngay sau đó nàng lập tức ngẩn người vì câu hỏi về đại tiện. Nàng cảm
giác được mình gặp phải một kẻ điên, một kẻ người không ra người quỷ không ra
quỷ. Đến cuối cùng nàng hét lên một tiếng: “Có ai không... có ai không!? Có
người đột nhập!”

“Vô ích thôi!” Zetsu mở ra cái giọng bất nam bất nữ giải thích: “Không có ai ở
ngoài nghe thấy âm thanh kêu cứu của cô đâu. Nơi này đã được đặt kết giới,
không có bất cứ ấm thanh nào ở nơi này vọng ra và cũng chẳng có âm thanh nào
bên ngoài tiến vào được. Thế nên cô kêu cứu là vô ích. Mà cô có thể nói cho
tôi đi đại tiện có cảm giác như thế nào sao?”

“...” Người thiếu nữ lập tức chạy đến, nàng vươn tay ra cầm lấy một cái kéo
sắc nhọn. Ánh mắt mang theo vài phần sợ hãi và đề phòng nhìn về phía người nửa
đen nửa trắng.

“Xem ra cô gái bé nhỏ của chúng ta đang rất sợ hãi! Không cần sợ hãi... chúng
tôi đều là người tốt mà!” Zetsu lập tức mở miệng nói chuyện. Ngay sau đó hắn
lại tự nói chuyện với mình giống như một kẻ điên khùng: “Câm miệng đi!” Dường
như có hai nhân cách đang đấu tranh càng làm cho người thiếu nữ hoảng sợ. Nàng
từ từ lui về phía sau, dường như tên Zetsu đã ổn định sau một hồi tranh đầu.
Hắn mở miệng nói chuyện: “Cô đừng sợ. Chúng ta đến đây là để giúp đỡ cho cô.
Chẳng lẽ cô không muốn chạy trốn khỏi nơi này. Chẳng lẽ cô chấp nhận cả đời ở
một nơi như thế này và để kẻ đã giết cô giáo mà cô yêu thương nhất vẫn sống
vui vẻ ngoài kia. Cô nguyện ý sao?”

Những lời này vừa ra giống như vạch trần vết thương ở sâu trong trái tim thiếu
nữ. Mặc dù nàng vẫn cảnh giác với ba người này nhưng nàng cũng đem địch ý có
chút thu hồi. Sự tò mò hiện rõ trên khuôn mặt nàng: “Các ngươi... muốn trợ
giúp ta ra bên ngoài!”

“Đúng vậy!” Zetsu tiếp tục dùng giọng điệu bất nam bất nữ dụ dỗ thiếu nữ: “Chỉ
cần cô nguyện ý, ta có thể giúp cô chạy trốn. Không những thế ta có thể giúp
cô đạt được thực lực để báo thù. Thế nào, cô nguyện ý sao?”

“...” Trong lòng thiếu nữ đã dập dờn gợn sóng. Nàng thực sự động lòng trước
những lời nói dụ dỗ ngon ngọt của Zetsu. Đến lúc này, nàng đã thực sự nghiêng
về Zetsu nhưng nàng vẫn cần đề phòng. Đối với người ngoài, nàng đề phòng cực
cao: “Các ngươi muốn gì ở ta?”

“Nha... nha...” Zetsu mang theo kinh ngạc hô lên: “Cô bé... cô thực thông mình
đấy! Cô đoán đúng rồi, chúng ta cần cô. Chúng ta hy vọng cô có thể tham gia
vào tổ chức của chúng ta. Tổ chức vì hoà bình.”

“Vì hoà bình!” Thiếu nữ ngạc nhiên tự hỏi một câu. Ngay sau đó nàng dùng ánh
mắt kỳ quái nhìn về phía nhân vật người không ra người quỷ không ra quỷ.

Hắn dùng âm thanh khàn khàn đáp lại: “Đúng vậy... vì hoà bình của thế giới
này!”

Phịch!

Bốn người hai thanh niên một thiếu niên và một thiếu nữ bị bó chặt giống như
cái bánh chưng. Người thiếu niên tóc vàng đưa tay xoa xoa cổ tay của mình rồi
cười nói: “Quá yếu. Thực sự yếu đến mức làm cho ta không dậy nổi hứng thú chút
nào!”

“Không kiếp... chết tiệt!” Người thiếu niên tóc trắng giận dữ quát lên. Hắn để
lộ khuôn mặt hơi nhăn nheo và hàm răng sắc nhọn: “Nếu như ta hoàn thành thuật
Chimera, ngươi nhất định không phải đối thủ của ta.”

“Mau thả chúng ta ra!” Thiếu nữ tóc xám vạn vẹo thân thể mình khiến cho dây bó
thiệt chặt. Bộ ngực cao vút rập rình trong gió trông hết sức mê người. Đặc
biệt quần áo rách nát làm cho thiếu nữ đã ăn mặc ít càng loã lồ ra nhiều hơn.
Thực sự dụ người phạm tội.

“Các ngươi có vẻ không rõ tình trạng hiện nay của các ngươi đúng không?” Người
thiếu niên tóc vàng đứng bên cạnh thiên niên tóc đen xinh đẹp khẽ nghiêng đầu.
Hắn ôm hai tay trước ngực lạnh lùng lên tiếng nói: “Thật sự ngu xuẩn. Đến nước
này các ngươi còn hy vọng mình dễ dàng bị thả ra như vậy sao? Thật đáng buồn,
buồn vì sự ngu xuẩn của các ngươi!”

Nghe giọng nói châm chọc người thiếu niên tóc vàng, thiếu niên tóc trắng mở
miệng để lộ ra hàm răng sắc nhọn: “Ngươi... ngươi muốn cái gì mới bằng lòng
thả chúng ta ra ngoài.”

“Giao ra thuật Chimera, thứ này ta rất tò mò!” Người thiếu niên ôm ngực hất
cắm nhìn về phía ba người. Ánh mắt mang theo dò xét nhìn về phía ba người.

“Được!” Người thiếu niên tóc trắng lập tức gật đầu đồng ý.

“Thông minh lắm!” Naruto mỉm cười kết ấn. Một tiếng nổ vang lên, ba ảnh phân
thân xuất hiện trước mặt ba người. Cả ba đều bị ảnh phân thân xách kéo đi nơi
xa. Lúc này, giọng nói Naruto vang vọng vào tai tất cả mọi người: “Ta sẽ đem
giấy và bút cho từng các ngươi viết. Nếu như người nào viết không giống nhau
vậy đừng trách ta. Ai dám viết thiếu về thuật này, ta lập tực giết kẻ ấy. Các
ngươi cũng không hy vọng mất mạng một cách ngu ngốc như vậy đi!”

Cả ba người kia nghe được thấy thế lập tức lạnh cả người. Nhất thời ba người
nhìn về phía nhau, họ nhìn thấy được người thiếu niên hơi cắn răng lại. Sau
khi ba người đã đi khuất ở nơi xa, Naruto mới cởi chói cho Hiruko một chút rồi
đem giấy bút cho hắn.

Một tay ôm ngực, Naruto tò mò hỏi: “Đúng rồi, người tên gì!”

“Tên... tên của ta là Hiruko!” Người thiếu niên mở miệng nói chuyện. Nghe được
tên này thì vẻ mặt Naruto nhăn nhíu lại, tất cả thứ này đều bị Hiruko bắt
được. Trong ánh mắt hắn mang theo phức tạp nhìn về phía Naruto rồi nói: “Ngươi
thực sự hạnh phúc...” Lời này nói ra làm cho Naruto không hiểu. Hắn nghe
Hiruko nói tiếp: “Ngươi sinh ra đã có được huyết kế giới hạn mạnh mẽ rồi.
Ngươi hẳn là người tộc Senju đi. Ngươi có quan hệ gì với Senju Tsunade hay
không?”

“Tộc Senju!” Ngay sau đó bàn tay Naruto nắm chặt lại. Hắn nhớ đến cái gọi là
hoả chí, thứ hắn vô cùng chán ghét. Ở sâu trong mắt hắn mang theo ngọn lửa thù
hận không thể kiềm chế được. Hiruko cũng nhạy cảm nhận ra điều này. Naruto
dùng ánh mắt rét lạnh nhìn về phía Hiruko nói: “Ngươi như thế nào quen biết
Tsunade!”

“Tsunade từng là bạn cũ của ta!” Hiruko vừa viết, hắn cũng từ từ trả lời
Naruto: “Ta cùng tamnin từng là bạn thủa nhỏ. Tuy nhiên tamnin có thiên phú
thiên bẩm từ nhỏ khác biệt hoàn toàn với ta. Ta chẳng có tài năng gì cả. Chính
vì vậy ta mới phát minh ra thuật chimera này vào hơn mười mấy năm trước. Qua
nhiều năm như vậy ta mới hoàn thiện nó. Bằng cách biến cơ thể người thành dạng
chimera, ta có thể dễ dàng hấp thu các loại huyết kế giới hạn cho mình sử
dụng.”

Thời gian không bao lâu, Naruto đem cả bốn cuốn giấy thu lại tìm hiểu đọc kỹ
những thứ này. Đến cuối cùng hắn khe khẽ kéo miệng của mình lên: “Không tệ,
viết nội dung giống nhau xem ra các ngươi không lừa ta!”

“Tất nhiên rồi, vị đại nhân này!” Người ninja có một vạch trên đầu cười. Tên
ninja ba vạch cũng lập tức tiếp lời: “Chúng ta đâu dám lừa gạt ngài chứ! Đây
là toàn bộ thuật thức chimera mà ngài Hiruko đã giao cho chúng ta!”

“Các ngươi không dấu diếm điều gì đấy chứ?” Naruto hỏi lại.

“Tuyệt không!” Ba người thề thốt.

“Vậy còn ngươi, Hiruko!?” Naruto nhíu mày quay sang nhìn về phía Hiruko.

“Không... không có!” Vẻ mặt Hiruko cực kỳ kiên định nói.

Phanh!

Ngay sau đó con mắt ba người hai nam một nữ mở to nhìn thấy được Hiruko bị
đánh bay. Đến cuối cùng thì hắn đập mạnh vào tảng đá phát ra tiếng vang dội.
Naruto xoa xoa cánh tay nhìn về phía ba người hỏi: “Các ngươi biết vì sao ta
đánh hắn sao?” Ba người lập tức lắc lắc đầu, Naruto lạnh lẽo dùng ánh mắt sắc
bén nhìn về phía Hiruko nói: “Vì hắn nói dối! Ta có thể cảm giác được ai có
nói dối hay nói thật không?” Hắn bước về phía Hiruko nói: “Xem ra ngươi vẫn
dấu diếm ta? Ngươi nghĩ ta không dám giết ngươi đúng không? Vậy ngươi nhìn thứ
này một chút!”

Bùm!

Hai tay Naruto kết ấn, một quan tài xuất hiện. Theo sau đó nó dựng lên mở ra
cánh cửa làm cho con mắt Hiruko trợn to. Miệng hắn run run mở miệng hỏi:
“Đó... đó là uế thổ chuyển sinh!”

“Uế thổ chuyển sinh!?” Cả ba người ninja tò mò quay ra nhìn nhau.

“Xem ra, Hiruko, ngươi không cần sống nữa rồi!” Naruto lạnh nhạt mở miệng đáp.

“Đừng... đừng...” Vẻ mặt Hiruko mang theo hoảng sợ, hắn vươn tay mình quơ quơ:
“Chỉ cần ngươi yêu cầu việc gì ta cũng làm được. Ngươi không cần toàn bộ thuật
Chimera sao? Ta giao. ta giao là được chứ gì?”


Đạo Chu - Chương #82