Cùng Đi Đánh Bạc


Người đăng: DanteSparda

Không chỉ Shizune mà ngay cả Naruto cũng cảm giác được quái quái. Khoé miệng
hắn theo đó liên tục co quắp liên hồi. Hắn thực sự cảm giác được thiếu nữ này
giống như đang lừa bán trẻ con vậy. Đến cuối cùng Naruto thở ra một hơi nói:
“Được rồi!” Hắn nở nụ cười rạng rỡ và tự tin, hai tay theo thói quen ôm ngực
của mình: “Tuy nhiên, tỉ lệ phải bàn bạc lại đó nha...” thói quen hắn đưa tay
lên gãi gãi sống mũi rồi nhìn thiếu nữ mỉm cười: “Đúng không, chị gái xinh
đẹp!”

Trong thoáng chốc Tsunade hơi ngẩn người, nàng thầm nói: “Thật giống!” Bất cứ
động tác cùng với cách ăn nói của thằng nhóc này cũng thực giống như người
trong lòng nàng. Cứ nghĩ đến đây nàng không có cách nào rời mắt được. Mà người
đó cũng đã chết được hơn hai mươi năm rồi còn gì.

Trong một khu rừng cây rậm rạm với những cây đại thụ to khổng lồ dường như có
thể chứa các một căn nhà nhỏ vào trong thân cây. Một căn nhà nằm ở dưới một
gốc cây. Ở bên trong mặc dù trông có vẻ cũ kỹ nhưng có đầy đủ những vật dụng
cần thiết. Những bình chế thuốc được xếp một cách chỉnh tề.

Một thanh niên tóc trắng cầm trong tay một chiếc bát tò mò lên tiếng hỏi:
“Không biết bà ta sẽ chọn gì nhỉ? Nếu đồng ý với điều kiện của chúng ta thì bà
ta sẽ trị cho tay của ngài và chúng ta có thể thể tiến công làng Lá. Bà ta
cũng có thể gặp lại được hai người mà bà ta yêu thương nhất nhưng nếu bà ta
không đồng ý...”

“Phải buộc cô ta...” Giọng nói khàn khàn phát ra từ người nam nhân tóc đen nằm
trên ghế: “trị cho đôi tay của ta...”

Vẻ mệt mỏi cùng với khuôn mặt xanh xao, từng giọt mồ hôi trên trán người nam
nhân tóc đen chảy xuống. Tất cả những thứ này đều đập vào mắt người thanh niên
tóc trắng. Hắn chỉ cười mỉa một cái: “Nhưng sẽ không dễ dàng thế đâu. ”

“Ta có ngươi nữa mà...” Vừa nói Orochimaru trực tiếp nhắc đến Kabuto làm cho
Kabuto khẽ nở nụ cười. Orochimaru khẽ hừ nhẹ một tiếng: “Hừm... không cần phải
lo đâu! Vì ta biết rõ cô ấy nhất và cả nhược điểm lớn nhất của cô ấy. Cô ta sẽ
chấp nhận điều kiện của chúng ta. Chắc chắn là vậy...”

Roạt!

Cánh cửa sòng bạc mở ra, lão bản đầu chọc mặt thẹo nghiến răng nghiến lời nhìn
về phía mấy người bước ra khỏi phòng. Trong tay mỗi người đều xách mấy rương
va ly tiền. Mỗi người đều xách trong tay hai rương tiền to tướng. Thiếu nữ tóc
vàng cười lớn: “Đây là lần đầu tiên ta thắng được nhiều tiền như vậy đấy.” Vừa
nói nàng vừa bá cổ thiếu niên tóc trắng cười nói: “Cậu nhóc, sau này chúng ta
hợp tác như thế nào?”

“Chị Tsunade, chị có thể buông em ra được không vậy?” Naruto cảm giác mình đã
bị bá đến nghẹt cổ. Mặc dù bộ ngực cao vút mềm mại áp vào mặt mình quả thực
làm cho Naruto cảm giác được thích ý. Đáng tiếc hắn đã sắp nghẹn cả rồi.

“Gừ...” Cô nhóc tóc đen, mắt đỏ thì nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía cảnh
này. Trong ánh mắt mang theo ngọn lửa như muốn thiêu đốt tất cả.

“Thằng nhóc con, ngươi có đáp ứng không đây?” Thiếu nữ lại siết chặt cổ Naruto
hơn lần nữa. Hắn thực sự đã nghẹn không có cách nào thở nổi nữa.

Naruto vội vã đưa tay lên quơ múa hốt hoảng nói: “Chị Tsunade, từ từ... có
chuyện gì buông ra... rồi nói!”

“Được ha...” Tsunade từ từ buông ra Naruto. Lúc này Naruto mới lùi lại thở ra
hổn hển. Thấy được thằng nhóc thở dốc liền hồi, Tsunade chẳng quan tâm. Nàng
có chừng mực chắc chắn thằng nhóc sẽ không chết. Đến cuối cùng Tsunade mở
miệng nói: “Thằng nhóc, thế nào... cùng ta làm việc đó chứ?”

“Hà...” Naruto mở miệng nói chuyện: “Chuyện này... được rồi. Chỉ có bảy ngày
thôi. Trong vòng bảy ngày em sẽ giúp chị thắng tiền. Tuy nhiên sau bảy ngày em
có việc cần rời đi. Nếu chị đồng ý thì chúng ta có thể hợp tác.”

“Được rồi...” Tsunade ôm ngực của mình. Bộ ngực cao vút nhấp nhô liên hồi. Với
cái khe vú sâu hoắm quả thực cực kỳ mê người. Đến cuối cùng Tsunade phất tay
cười nói: “Bảy ngày thì bảy ngày đi!” Nói đến đây Naruto thở dài ra một hơi.
Tuy nhiên vừa thở ra không được bao lâu thì Tsunade nói: “Shizune, chúng ta đi
thôi. Hôm này, ta nhất định phải tổ chức một bữa tiệc lớn.”

“Cô Tsunade...” Shizune kinh ngạc hô lên một tiếng.

Ánh trăng chiếu xuống, năm người mang theo một người ngà ngà xay đi lảo đảo.
Khoé miệng Naruto nhìn về phía Tsunade có chút co quắp. Thiếu nữ này thực sự
rất xinh đẹp nhưng tính tình có chút bạo lực hơn nữa lại còn có rất nhiều
khuyết điểm như đánh bạc, nói tục và thích uống rượu. Quả thực so với nam nhân
còn nam nhân hơn.

Naruto cầm theo bốn chiếc chìa khoá từ tay vị nhân viên khách sạn kia. Hắn
nhìn về phía mấy người có chút lắc lư thân thể thì thở dài ra một hơi. Kể từ
khi hắn thức tỉnh loại chakra tràn ngập sinh mệnh đó, ngay cả khả năng uống
rượu của Naruto cũng tăng lên đáng kể.

Đến cuối cùng, Naruto đem chìa khoá cho mọi người. Mỗi người ở một phòng chỉ
có Shizune cùng với Tsunade ở cùng một phòng nên tiết kiệm được một gian.

Ánh trăng chiếu vào trong gian phòng, lúc này khoé miệng Naruto hơi nhếch lên.
Hắn nhìn về phía bầu trời sáng với những viên sao trời sinh đẹp. Lúc này hắn
nhếch lên khoá miệng cười gằn khẽ nói: “Thật may đây... đang thiếu người sống
lại có người tự tìm đến. Tiết kiệm không ít công sức đâu!”

Nằm vật ở trên tấm niệm, Tsunade chớp chớp đôi mắt lim dim. Hai má nàng đỏ
bừng vì rượu. Shizune đưa tay vắt lấy một chiếc khăn che sau đó vì thiếu nữ
tóc vàng bắt đầu lau đi thân mình. Vậy mà vừa chạm đến người Tsunade, Tsunade
đã mở miệng nói: “Shizune, em cũng cảm nhận được có người theo dõi chúng ta
đi!”

“À... vâng!” Shizune gật đầu nói.

“Hừ... nhất định là tên béo mặt sẹo đó!” Thiếu nữ tóc vàng mở miệng mắng:
“Không phải chỉ thắng hắn một ít tiền thôi sao?” Nghe được lời này thì Shizune
thầm ngẫm nghĩ rồi khoé miệng nàng hơi co giật. Theo như lời thiếu nữ tóc vàng
thắng tiền mà ít sao? Sợ rằng nếu họ thắng thêm nữa đem sòng bạc bán đi cũng
không đủ đền. Thiếu nữ tóc vàng mở miệng nói: “Shizune, đi dọn dẹp bón đó đi.
Cảnh cáo lão bản sòng bạc một chút!”

“Vâng!” Thiếu nữ tóc đen Shizune gật đầu. Nàng đem khăn mặt thả lại xô nước
sau đó đem cánh cửa sổ mở ra. Đến cuối cùng thì thiếu nữ trực tiếp nhảy ra
ngoài cửa sổ. Bên ngoài phát ra những âm thanh, nàng nghe được đó là âm thanh
của đánh nhau.

Phịch!

Bàn chân nàng dẫm ở trên đất trong một hẻm nhỏ. Lúc này, ở trước mặt nàng xuất
hiện một đám ninja. Không là một đám người đều ngã gục ở trên mặt đất. Một
thiếu niên tóc bạc cầm trong tay thanh kunai nhẹ nhàng xoay xoay. Từng tia
sáng sắc bén từ lưỡi thanh kunai phát ra.

“Cứu mạng...” Một tên ninja côn đồ nằm ở dưới đất thấy được người xuất hiện
thì lập tức cố gắn vươn bày tay ra hô một câu.

“Chị Shizune... ” Thiếu niên quay ra nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp tóc đen
kia, hắn nở nụ cười nói: “Chị nên đi ngủ sớm đi. Mấy tên này vốn chỉ là bọn
đầu trộm đuôi cướp tiếp cận phòng chúng ta đều không có ý tốt gì. Một thiếu nữ
xinh đẹp không nên làm một số việc bẩn tay như thế này. Mọi thứ cứ để đó cho
em đi!”

“Tha... tha mạng...” Đám ninja tấn công trong đêm này đều sợ hãi run rẩy ở
trên mặt đất.

“Hà...” Shizune chỉ thở dài ra một hơi sau đó xoay người rời đi. Naruto thấy
được Shizune bỏ đi thì hơi ngẩn người ra. Khoé miệng hắn cũng theo đó kéo lên.
Xem ra Shizune cũng không phải người cổ hủ. Biết đối địch với địch nhân lương
tay chính là đối chính mình tàn nhẫn.

Ngày thứ bảy...

Đây cũng là ngày cuối cùng Naruto cùng với đoàn người Tsunade nhậu với nhau.
Lúc này cả đám đều tụ tập ở một bàn tiệc lớn với một đám các đồ như xúc xắc,
bài... Tất cả đều phục vụ cho duy nhất đó chính là đánh bạc. Đám người vừa
đánh bạc vừa thưởng thức món nẩu.

Cả đám người đều uống rượu chơi đến khuya mới kết thúc. Ngay cả ngày hôm nay,
Yuki Haku cùng với Karin cũng uống không ít rượu đã lăn quay dưới mặt đất.
Trên bàn rượu cũng chỉ còn có Naruto cùng với Tsunade mà thôi.

Naruto nhẹ nhàng nâng ly rượu lên thưởng thức. Ánh mắt hắn đảo qua lúc này
thấy được khuôn mặt xinh đẹp Tsunade với hai má hồng hào, bộ ngực sữa cực lớn
rung động quả thực trông vô cùng mê người. Tuy nhiên Naruto bây giờ chẳng có
tâm tình nói chuyện yêu đương. Hắn đột nhiên mở miệng hỏi thăm: “Chị Tsunade,
chị ra ngoài du lịch như vậy người nhà không lo lắng sao?”

“Người nhà...” Nghe được những lời này thì Senju Tsunade hơi ngẩn ra. Đến cuối
cùng nàng tự giễu một câu: “Người nhà sao... bọn họ đã không còn trên đời này
nữa rồi!”

“Xin lỗi!” Naruto bình tĩnh nói: “Vì đã động vào lỗi đau của chị!” Vừa nói hắn
lại trực tiếp rót cho mình một chén rượu. Mỗi lần uống rượu như thế này Naruto
cảm giác được tâm tình mình thoải mái hơn một chút. Tuy nhiên lúc này hắn lại
nhớ đến làng Lá và lỗi hận với ngôi làng này. Hắn giống như một con thú rúc
trong bụi rậm liếm láp vết thương và đôi mắt oán độc nhìn về phía ngôi làng
đó.

“Còn ngươi nữa... nhóc con...” Thiếu nữ tóc vàng đột nhiên mở miệng nói
chuyện: “Ngươi không phải cũng trốn nhà rời đi sao? Đừng nghĩ rằng ta không
biết. Ta chắc chắn các ngươi cũng giống ta chẳng phải ra ngoài du lịch mà là
trốn nhà rời đi! Hơn nữa, một thằng nhóc chưa đủ mười tám tuổi trốn ra khỏi
nhà như ngươi nhất định có việc gì rất quan trọng đi?”

“Được rồi...” Naruto đột nhiên thở dài ra một hơi. Hắn vẫn tiếp tục đưa lên
chén rượu cho vào miệng của mình nói: “Chị có muốn nghe một chút chuyện của em
sao?” Tsunade nghe thấy vậy hơi gật đầu một cái. Naruto tiếp tục nói: “Em sinh
ra một ngôi làng lớn cách nơi này khá xa. Từ nhỏ em đã không có cha mẹ mình
giống như một đứa trẻ mồ côi khác. Có lẽ nếu như được như đứa trẻ mồ côi khác
em cũng thực sự hạnh phúc nhưng là...”

“Từ khi có được nhận thức em chỉ đối mặt với từng ánh mắt ghét lạnh của mọi
người trong làng. Em đi đến đâu họ cũng coi em như quái vật. Người trông coi
em thì pha sữa bằng nước sôi rồi đồ vào miệng em bắt em uống. Nếu như em khóc
lóc, bà ta còn đánh chửi em. Để em khóc không ra tiếng bà ta nhét rẻ vào miệng
em sau đó liên tục dùng tay đấm đá. Một đứa trẻ chỉ có vài tuổi, chị nói xem
lúc đó em có thể làm được cái gì.”

“Người nào...” Tsunade bất bình lớn tiếng quát lên: “Bà ta có phải con người
sao? Tại sao bà ta lại làm như vậy? Chẳng lẽ không ai quản sao?”

“Ai quản chứ?” Naruto nở nụ cười vô cùng thê lương rồi nói tiếp: “Ai ở trong
làng cũng coi em như quái vật. Họ còn hận em không thể chết đi ấy chứ. Khi lớn
một chút em bắt đầu biết lấy tiền đi mua đồ. Tuy nhiên người trong làng không
ai bán đồ cho em. Nếu như bán đồ cho còn là đồ quá hạn đã rất tốt. Một lần em
mua đồ, họ còn ném xuống đất sau đó nhổ nước bót và dẫm chân lên trên đó. Em
chỉ có thể ăn những món đồ như vậy.”

“Đáng giận!” Tsunade nghe được lời này thì nghiến răng nghiến lợi. Nàng nện
tay lên bàn lập tức khiến chiếc bàn răng rắc võ vụn thành những mảnh vụn tung
toé. Ngay cả như thế nhưng đám người Shizune cũng chẳng tỉnh nổi.

Naruto khe khẽ cười một tiếng: “Đó là còn may mắn. Một lần em đi mua đồ ăn còn
bị trúng độc nặng vào bệnh viện suốt một tháng. Lần đó em là bị người hạ độc.
Nếu như thể chất em khoẻ hơn người bình thường rất nhiều có lẽ em đã chết. Lúc
đó em rất sợ vì vậy thường rất ít vào làng chỉ có thể ở bên ngoài bắt cá cùng
hái quả dại sống sót. Em sợ vì mỗi lần vào làng em cũng bị họ ném rau và đá.
Những bọn trẻ không có ai dám chơi với em mà còn họp hội đồng đánh em. Người
lớn họ chỉ vui vẻ đứng đỏ nở nụ cười thích thú. Những đứa trẻ hành hung em
xong còn được người nhà khích lệ và được mua kẹo cho.”

“Em không hiểu tại sao từ sinh ra lúc đó tới giờ tại sao họ lại coi em như
quái vật. Em có chỗ nào giống quái vật cơ chứ. Một lần em hỏi trưởng làng cha
mẹ em là ai nhưng ông ấy lại lừa dối em rằng lớn lên ông nhất định sẽ nói với
em. Thật buồn cười, ông ấy cho rằng em không biết cha mẹ em là ai sao? Cha mẹ
em đã từng là anh hùng cứu ngôi làng đó nhưng không ai nói với em cả. Tất cả
đều che dấu thân phận của em. Nếu đã che dấu thân phận của em tại sao còn nói
em là quái vật như vậy càng nguy hiểm hơn sao?” Vừa nói đến đây Naruto đã siết
chặt bàn tay lại rồi nói tiếp: “Mỗi lúc em ốm, em đói, em rét, em cô đơn, em
sợ hãi tỉnh dậy từ ác mộng. Tất cả đập vào mắt em là bức trần nhà lạnh tanh.
Đối với những điều đó em chỉ có thể nhẫn nhịn nhưng tại sao trưởng làng còn
muốn em trung thành với làng vì làng mà cống hiến. Một con chó còn biết trung
với chủ vì nó được chủ đối xử tốt ngược lại nó sẽ phản bội chủ nếu như chủ
nhận đối xử tệ bạc với nó. Trưởng làng muốn em đối xử tốt với kẻ thù, muốn em
bảo vệ họ thì ông ta coi em như cái gì. Ngay cả một con chó cũng kém hơn sao?
Xin lỗi, em thực sự không làm được.”

“Đáng giận...” Tsunade nắm chặt nắm tay sau đó quát lên: “Họ làm sao có thể
làm được. Dante, dẫn ta đi. Chị sẽ giúp em đòi lại công bằng.”

“Cảm ơn chị!” Naruto cười ấm áp nhìn về phía Tsunade mở miệng nói: “Thù này
chính em sẽ báo. Đến lúc đó em sẽ diệt sạch ngôi làng đó không để bất cứ ai
còn sống sót cả. Không giết toàn bộ đám người ở đó, lòng em không có cách nào
yên được. Em nhất định sẽ đem bọn họ chém tận giết tiết, một con gà con chó
cũng không tha.”

Tsunade nhìn thấy đối mắt đỏ bừng Naruto thì nàng cảm giác được Naruto với
ngôi làng đó hận ý như thế nào. Trong lòng nàng khe khẽ thở dài ra một hơi rồi
ngẫm nghĩ ngôi làng nào lại như vậy. Họ làm gì mà để một thằng nhóc hận ngôi
làng đó đến như vậy chứ? Tuy nhiên nàng vẫn mở miệng nói chuyện: “Dante, ta
không hy vọng em lâm vào thù hận mà đánh mất bản thân mình. Thù hận chỉ mang
đến chết chóc và thù hận sẽ chỉ kéo theo thù hận mà thôi!”

“Cảm ơn chị Tsunade...” Naruto mỉm cười lên tiếng nói: “Có lẽ em sẽ trở thành
ma nhưng không diệt ngôi làng đó em không có cách nào buông bỏ xuống được. Đến
lúc đó, em sẽ để cho tất cả thân nhân và bằng hữu của họ xuống phía dưới đó.
Em đảm bảo sẽ không lưu một ngọn cỏ nào. Cỏ không nhỏ tận gốc, gió xuân thổi
cỏ lại mọc lên em còn hiểu mình phải làm gì.” Vừa nói Naruto vừa cười giống
như không có việc gì rồi nói: “Chị giống như thân nhân của em vậy. Nếu như đến
lúc đó em đã trở thành một đại ma đầu giết người không ghê tay, chị không chê
em. Chúng ta vẫn sẽ làm động bạn quét sạch toàn bộ sòng bạc trên thế giới này
thế nào!”

“Được a!” Tsunade mỉm cười một tiếng. Nàng cũng không có khuyên can Naruto.
Nàng không biết khuyên can Naruto như thế nào vì nàng thấy được thằng nhóc dù
nói cười nhưng ẩn sâu trong mắt nó có lỗi hận cực kỳ sâu.


Đạo Chu - Chương #63