Người đăng: DanteSparda
Thấy được Naruto đi về phía đoàn người, Sakura có vẻ khó hiểu hỏi: “Naruto, vì
sao cậu...”
“Thả họ đi đi!” Naruto nhàn nhạt mở miệng nói: “Thực lực họ còn rất mạnh. Hơn
nữa...” Hắn quay ra nhìn về phía đoàn người nói: “Chúng ta đều có thương trong
mình. Chakra mình cũng đã gần như cạn kiệt. Muốn đem đối phương lưu lại, chúng
ta rất có thể trả giá không nhỏ.”
“Thật phiền toái đây...” Nara Shikamaru khe khẽ thở dài ra một hơi. Hắn mở
miệng nói chuyện: “Bất quá Naruto, cậu mạnh thật đấy. Ngay cả loại quái vật
này mà cũng có thể đánh bại được.”
Đến đây không khí có chút vi diệu. Uchiha Sasuke siết chặt bàn tay lại, không
biết hắn đang suy nghĩ gì. Chỉ thấy được hắn xoay người hướng về phía làng Lá
mà chạy đi. Sakura thấy vậy thì bắt đầu chạy theo. Shikamaru nhìn về phía hai
người sau đó nói: “Thật là phiền toái đây...” Shikmaru nhìn về phía Naruto một
chút dường như hắn muốn nghe được ý kiến từ phía Naruto.
“Cậu trở về trước đi!” Naruto bình tĩnh nói: “Tôi muốn nghỉ một chút. Hơn nữa,
Haku còn bị thương...” Hắn quay ra nhìn thân thể với quần áp có chút bẩn thỉu
rách nát của Haku, Naruto cảm giác hơi chút đau lòng. Đôi mắt mang theo thương
cảm và khoé miệng khẽ nhếch: “Tôi muốn trị thương cho cậu ấy. Hiện giờ vào
làng cũng chưa chắc đã an toàn!”
“Vậy được rồi!” Nara Shikamaru cảm giác phiền muộn sau đó cũng hướng về phía
làng Lá mà đi. Dường như khi đi Nara Shikamaru khẽ liếc về phía Naruto một
cái, hắn cảm giác được Naruto có gì đó khang khác. Naruto thấy được Shikamaru
khuất bóng mới thở ra một hơi dài.
“...” Naruto không có cảm nhận được chakra nào xung quanh đây. Điều này làm
cho hắn mừng rỡ. Bàn tay hắn từ trong người lấy ra một viên thức ăn quân lương
bỏ vào miệng đem thứ này nhấm nuốt và nhai lấy. Chakra trong cơ thể hắn bắt
đầu lấy tốc độ nhanh chóng khôi phục.
“Thiếu gia Naruto...” Yuuki Haku nhỏ giọng ôn tồn: “Tôi chỉ bị thương những
vết thương bên ngoài. Chúng ta có thể trở về làng nhờ vào ninja y thuật...”
“Dừng, Haku...” Đột nhiên Naruto đánh đứt đoạn lời nói của thiếu niên xinh
đẹp. Hắn lạnh giọng nói: “Chúng ta lần này sẽ không trở lại làng Lá nữa!” Nghe
được lời này Haku trợn tròn mắt. Thiếu niên cũng nghe được Naruto dùng đôi mắt
chắm chú quan sát mình: “Haku, ngươi nguyện ý cùng ta rời đi làng Lá sao?”
“...” Haku lập tức rơi vào trầm tư. Hắn nhớ được khung cảnh yên bình của làng
Lá. Dường như hắn có chút không bỏ được nơi này. Hắn muốn mở miệng khuyên giải
Naruto nhưng sau đó nhớ đến được cảnh Naruto ở làng Lá gặp phải. Đến cuối cùng
Haku gật đầu nói: “Thiếu gia, tôi đồng ý cùng đi với cậu!” Nghe được lời này
thì Naruto xuất hiện một nụ cười trên khuôn mặt.
Thiếu niên xinh đẹp nở nụ cười rạng rỡ làm cho Naruto thoáng thất thần trong
chốc lát. Trước mặt hắn, thiếu niên xinh đẹp cầm lấy viên thức ăn quân lương
nhẹ nhàng bỏ vào miệng. Nhẹ nhàng nhai vỡ và đem nó nuốt xuống. Từ cơ thể
thiếu niên xinh đẹp cũng bắt đầu bộc phát ra chakra mạnh mẽ. Chakra theo đó
cũng tăng nhanh tốc độ khôi phục.
Bàn tay Hokage đệ tam nắm chặt bả vai Orochimaru, tiếng thở dốc liên hồi từ
miệng Đệ tam phát ra. Cả người hắn hiẹn giờ ướt đẫm mồ hôi cùng với máu. Thế
nhưng giọng nói Đệ Tam đều tràn ngập bất khuất: “Ninja của làng Lá sẽ liều
mình chiến đấu để bảo vệ ngôi làng này! Sức mạnh lớn nhất trên đời này không
phải là đạt được hết tất cả các thuật. Điều này chắc chắn ta đã dạy ngươi rồi,
Orochimaru. Khi bảo vệ người quan trọng của mình, sức mạnh chân chính của một
ninja mới thật sự bộc phát.”
Đôi môi mím lại, hàm răng khẽ cắn, Orochimaru giận dữ phản bác: “Nói nhảm thế
đủ rồi!”
“Hừm...” Hokage đệ tam khẽ hừ lạnh một tiếng, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng
hơn: “Tốt thôi! Giờ ta sẽ không tha thứ cho ngươi nữa. Kẻ bị ám ảnh bởi thuật
một cách mù quáng như ngươi thì đây sẽ là hình phạt rất thích đáng. Ta sẽ lấy
hết toàn bộ thuật của ngươi...”
“cái gì?” Orochimaru có chút hoảng hốt hô lên. Hắn không biết Hokage đệ tam
muốn làm gì với hắn nên hắn có chút hoảng hốt. Loại thuật này hắn chưa thấy
bao giờ.
Theo cánh tay bị mạnh mẽ kéo ra ngoài, Orochimaru thấy được tử thần đưa thanh
đoản đao sắc bén giơ lên. Hắn nhìn cảnh này thì cực kỳ sợ hãi hô lên: “Lẽ
nào...” Cả người hắn vì ý nghĩ trong lòng mà toát cả mồ hôi lạnh. Bây giờ, hắn
thực sợ hãi hô lên: “Dừng lại!”
Tơ máu tràn đầy đôi mắt đỏ rực, Hokage đệ tam giận dữ mang theo cả lạnh lùng
quát lên: “Phong ấn!” Giống như được mệnh lệnh, tử thần vung thanh đoản đao
lên trực tiếp chém đứt linh hồn đôi tay Orochimaru. Theo sau đó đôi tay
Orochimaru bắt đầu trở nên đỏ bừng và có những hoa văn hiện lên. Vẻ mặt
Orochimaru hoảng sợ nhìn về phía đôi tay đang run lên vì bàn tay không có cách
nào cử động một ngón. Đệ tam nheo mắt lại nói: “Giờ thì người không thể dùng
được hai tay nữa. Không dùng được hai tay thì người cũng khỏi niệm được ấn.
Ngươi cũng sẽ chẳng dùng được thuật nào nữa! Ngươi cố gắng tiêu diệt làng lá
thất bại rồi!”
Đôi tay bỏng rát đau đớn nặng như trì, Orochimaru giận dữ quát lên: “Lão già
thối tha mau trả tay lại cho ta!”
“Người thật là ngu ngốc, Orochimaru! Tiếc là không thể chết chung với
ngươi...” Hokage đệ tam cảm giác được đôi mắt nặng trĩu. Tuy nhiên hắn lại để
lộ một nụ cười giống như được giải thoát: “Hẹn gặp ngươi ở thế giới bên kia,
đệ tử của ta.”
“Lão già chết tiết kia...” Orochimaru đã phát cuồng, hắn điên cuồng gào lên:
“Tay của ta... thuật của ta...”
“Nơi có lá cây bay múa, ngọn lửa bùng cháy...” Hokage đệ tam từ từ nhắm lại
đôi mắt, miệng hắn ca bài ca hoả chí: “Ánh lửa sẽ chiếu sáng làng và chồi non
sẽ lại nảy mầm.” Tử thần sau lưng Hokage đệ tam phát ra tiếng cười khà khà
quái dị. Hắn há mồm ra trực tiếp đem linh hồn đám người nhét vào miệng nhấm
nuốt. Nước miếng từ miệng tử thần chảy ra cùng với cái lưỡi dài trông vô cùng
ghê rợn giống như một con quỷ từ địa ngục đang thưởng thức món khoái khẩu của
nó.
“Lão già...” Hai tay xụi lơ xuống, Orochimaru nghiến răng quát: “Có gì đáng
cười chứ?”
“Sarutobi!” Vua khỉ Enma đi tới bên cạnh Sarutobi cố gắng rút ra thanh kiếm
Kusanagi ở sau lưng hắn. Nó khẽ cắn răng nói: “Ta đã cố cầm thanh kiếm rồi
mà...” Khi rút thanh kiếm khỏi lưng Hokage đệ tam, máu tươi chảy ra phía ngoài
bắn tung toé. Enma thấy cảnh này thở dài thầm nghĩ: “Ông đã đạt đến đỉnh điểm
con đường ninja. Đúng là ông đã kết thúc thật rồi!” sau đó Enma hoá thành một
trận khói trắng biến mất.
“Ngài Orochimaru!” Một tên ninja làng âm thanh đang duy trì tứ tử liệt trận lo
lắng hô lên.
“Gừ... kế hoạch tới đây thôi!” Orochimaru khẽ cắn răng, cả người hắn nhễ nhại
mồ hôi: “Khỏi giăng kết giới nữa. Chúng ta đi thôi...”
“Vâng!” Đam ninja làng âm thanh lập tức triệt hạ. Một số người dẫn theo
Orochimaru nhanh chóng rời khỏi nơi này. Tuynhiên đám người lập tức bị ANBU
làng Lá cản đường. Tên ninja làng âm thanh có nhiều tay lập tức kết ấn, miệng
hắn phun ra một cái mạng nhện lớn trực tiếp chụp lên mấy ninja ANBU.
“Kakashi!” Thanh niên tóc đen quả đầu dưa hầu vội vã hô lên khi thấy đoàn
ninja làng Âm thanh bỏ chạy: “Chúng bỏ trốn rồi, chúng ta đuổi theo chứ?”
“Không, chờ đã Gai!” Kakashi vội vàng ngăn Maito Gai lại.
“Đúng đấy... không biết một chút thông tin gì về tình hình bên trên mà hành
động lỗ mãng thì sẽ rơi vào bẫy của đối phương đấy!” Một ANBU đeo áo choàng
cùng mặt nạ đi ra nói chuyện.
“Điều này ta còn rõ hơn ngươi gấp trăm lần!” Maito Gai giận dữ nheo mắt lại
nói: “Những lúc như thế này cho dù có bẫy hay không thì không thể để kẻ địch
thoát đi được. Ninja làng Lá là vậy đấy!”
“Này...ngươi định đứng nhìn suốt thôi sao?” Kakashi nhìn về phía ANBU đeo mặt
nạ kia nói: “Kabuto!”
“Quả nhiên là đã bị lộ!” Kabuto bỏ chiếc mặt nạ ra để lộ khuôn mặt mình.
Vị ninja làng Cát bên cạnh lo lắng nói: “Nay giờ thì tính sao?”
“Chúng ta rút thôi!” Kabuto đáp lại.
“Lại muốn tránh ta nữa sao?” Kakashi có chút châm chọc đối phương.
“Bây giờ nếu ra chiêu không cẩn thận thì sẽ bị ngươi sao chép liền!” Kabuto
nhìn chăm chú về con mắt sharingan ba câu ngọc của Kakashi: “với lại ngươi có
vẻ sử dụng thành thạo con mắt sharingan đó ngang ngửa với tộc Uchiha rồi nhỉ?
Tạm biệt...” Theo đó thân hình Kabuto hoá thành khói trắng biến mất, bên cạnh
vị ninja làng Cát cũng như thế.
Tất cả mọi người sau đó tập trung lại nhìn về phía thi thể vị Hokage đáng kính
trên nóc mái nhà... Mọi người rơi vào trầm lặng đến đáng sợ.