Người đăng: DanteSparda
“Thứ này thực sự hữu dụng đây?” Naruto nhìn đám ninja nằm la liệt dưới đất thì
cười lạnh một tiếng. Tất cả bọn chúng đều bỏ mạng bởi dây xích Naruto phóng
ra. Một số tên dường như còn bị Naruto đem thiết chặt đến mức xương cốt gãy
nát, thân hình uốn éo, chết cực kỳ thảm.
Đôi mắt Naruto đột nhiên hướng nhìn về phía phương xa. Bàn tay hắn vươn ra,
trên tay hắn xuất hiện một nhánh cây từ từ mọc ra. Chakra hắn trong lúc này
tràn ngập mát mẻ cùng với loại năng lượng giống như sinh mệnh sinh sôi không
ngừng không dứt. Hắn phỏng đoán đây rất có thể là Mộc Độn của gia tộc Senju.
Nghe đồn Mộc Độn là huyết kế chuyên biệt của gia tộc Senju, nổi tiếng nhất
chính là Hokage đệ nhất. Ông từng dùng loại huyết kế giới hạn này bình định
nhẫn giới còn được gọi với cai tên khác thẫn nhẫn Senju Hashirama tề danh với
Tula Uchiha Madara. Khi Hashirama còn tồn tại trên đời này, không có bất cứ
làng nào dám xâm phạm làng Lá. Nếu như làng Lá biết được Naruto sở hữu huyết
kế giới hạn Mộc Độn như vậy hắn rất có thể có phiền phức lớn.
Đối với làng Lá, Naruto đã chán ghét đến cực điểm. Hắn muốn trả thù làng Lá
muốn rời khỏi cái lồng giam chết tiệt này. Đến bây giờ, hắn đã có được sức
mạnh như vậy, hắn đã không cần lo lắng trái phải. Chỉ cần cho hắn cơ hội, hắn
chưa chắc không thể đạt đến trình độ thần nhẫn năm xưa. Hơn nữa, hắn tự tin
nếu như mình cố gắng hết sức như vậy dù kém cũng không kém bao nhiêu.
Che dấu thực lực là tốt nhưng che dấu thực lực muốn nhanh chóng mạnh nên lại
rất khó. Từ khi Naruto trực tiếp trốn thoát khỏi làng Lá hắn mới có cơ hội bộc
lộ ra Mộc Độn. Thế nên, hắn bây giờ có lẽ chỉ sử dụng duy nhất đó chính là đám
dây xích sắt mới thức tỉnh này mà thôi. Trong một quyển cổ thư có nhắc đến
huyết kế giới hạn gia tộc Uzumaki. Trong đó có khả năng cảm nhận đáng sợ cùng
với dây xích có thể khoá lấy quái vật.
Họ Naruto vốn là Uzumaki nên nếu hắn bộc lộ ra thứ này thì cũng không để làng
Lá quá ngạc nhiên. Có lẽ họ còn có chút vui mừng vì nếu Naruto thức tỉnh loại
huyết kế giới hạn như vậy con quái vật trong người Naruto cũng trở nên ổn định
hơn. Tất nhiên cũng có trường hợp ngoại lệ đó chính là họ sợ hãi, sợ hãi
Naruto sẽ trở nên mạnh mẽ vượt quá khống chế nhưng Naruto đã không thể để tâm
nhiều như thế. Muốn mạnh hơn nhất định phải đánh cược lần này.
Thân thể Naruto nhảy trên những cành cây, hắn thấy được hai người Sasuke và
Sakura mới ngừng lại. Đem toàn bộ ý nghĩ ẩn sâu trong đầu, Naruto đưa tay lên
cầm hai cuốn mật thư cười nói: “Hai cuốn mật thư, đã đủ!”
“Naruto!” Ngay lập tức cô nhóc tóc hồng lên tiếng vui mừng cười một nụ cười
rạng rỡ. Đối với Naruto, Sakura đều cho rằng Naruto rất mạnh tuy nhiên không
nghĩ tới lại nhanh đến như thế. Điều này làm cho Sakura vui vẻ nhưng Sasuke
lại có chút ghen ghét trong lòng.
“Ai... lập tức bước ra ngoài cho ta!” Đột nhiên Naruto lập tức phong một thanh
phi tiêu bắn thẳng về phía một cái cây khổng lồ. Vì chưa rõ địch nhân nên hắn
cũng chỉ bắn trúng cái cây để cảnh cáo mà thôi. Nếu như bắn phải bạn cùng lớp
mình vậy thì Naruto cũng khó mà ăn nói.
“Xin mọi người không cần hiểu lầm!” Một người thanh niên bước ra với khuôn mặt
tươi cươi. Hai bàn tay hắn đưa ra giống như trạng thái đầu hàng.
“Phù... thì ra là ngươi!” Sakura đưa tay sờ vào ngực mình thoáng thở ra một
hơi dài: “Tiền bối Kabuto!”
Naruto im lặng nheo mắt nhìn về phía Yakushi Kabuto. Mặc dù người đều cũng
cùng làng nhưng Naruto tuyệt sẽ không vì thế mà thả lòng. Hắn không giống với
Sakura ngốc nghếch chỉ vì người cùng làng mà tin tưởng việc này. Đến lúc này,
Kabuto nở một nụ cười thân thiện: “Haha... Naruto, Sasuke, đã lâu không gặp!?”
Sasuke lạnh lùng hỏi: “Ngươi theo dõi chúng ta? Ngươi muốn gì?”
“Nói ra có chút mất mặt!” Yakushi Kabuto cười gượng, hắn theo thói quen đẩy
gọng kính trên mắt xấu hổ nói: “Tôi bị lạc với đồng đội mình mà một người lại
có chút không an toàn. Thế nên tôi tưởng cùng các vị cùng đi thap trung tâm.
Tất nhiên làm hồi đáp, tôi sẽ giúp các cậu cướp lấy cuốn mật thư các cậu cận!”
Naruto dùng hai tay ôm ngực, bàn tay hơi đưa ra, hắn lành lạnh nói: “Thứ lỗi,
chúng ta không có cách nào tin tưởng tiền bối ngươi. Ngoài ra, chúng ta cũng
đã thu thập đủ cuốn mật thư không cần làm phiền tiền bối ngươi!” Không nhanh
không muộn vừa đúng lúc này, phi gian hiến ân cần chắc chắn có chuyện. Đôi mắt
Naruto theo suy nghĩ cũng híp càng sâu quan sát Kabuto xem hắn có sơ hở gì
không.
“Mọi người không cần như vậy! Chúng ta đều là ninja làng Lá, các cậu cho rằng
tôi sẽ hại mọi người sao?” Kabuto vừa định móc ra cuốn mật thư thì đem nó đẩy
lại. Hắn khe khẽ thở ra một hơi dài: “Tôi chỉ muốn chúng ta có thể cùng an
toàn vượt qua kỳ thi này mà thôi.”
“Naruto, Sasuke, mình thấy học trưởng cũng không có ý xấu!” Sakura nắm tay đặt
trước mặt, khuôn mắt có chút lo lắng nhìn về phía hai người: “Chúng ta đều là
ninja làng Lá, theo lý nên giúp đỡ lẫn nhau trong cuộc thi này. Chúng ta đối
với học trưởng như vậy thực sự không được lịch sự lắm đi!”
“Xem ra mọi người vẫn không tín nhiệm tôi!” Kabuto vẫn tiếp tục nở nụ cười
thân thiện. Mặc dù nụ cười này trong mắt Naruto cảm giác có chút giả tạo. Hắn
vẫn phải nghe Kabuto cười: “Cũng đúng thôi! Cuộc thi này bất kể người trong
làng còn là ngoài làng đều là đối thủ của nhau. Thật may mắn cho ta, Naruto
cùng Sasuke cũng không có tấn công ta đây...”
“Hừ...” Sasuke hừ lạnh một tiếng. Đối với biểu hiện Kabuto như thế, Sasuke
thực khó mà ra tay dù sao đối phương cũng là cùng làng.
Mọi người không nhanh không chậm tới tháp trung tâm. Họ không thể chạy một
mạch được vì họ cần phải giữ vững chakra để ứng đối trường hợp bị tập kích.
Nếu như có người nào ở đây chạy đến tháp trung tâm mà không đổ một giọt mồ hôi
ngoài Naruto ra còn có ai.
Đến lúc này, họ đến tháp trung tâm thấy được hai ninja cao lớn đã chờ sẵn ở
đó. Naruto nhớ được hai người này là đồng đội Kabuto. Hắn quay ra lạnh giọng
nói: “Tiền bối Kabuto, hai người đồng đội của ngươi ở nơi đó. Chúng ta vẫn
không tham gia là hơn. Sasuke, Sakura, chúng ta đi thôi!”
Yakushi Kabuto bất đắc dĩ đi về phía hai người ninja cao lớn kia. Họ cùng đi
vào một căn phòng. Lúc này một ninja cao gầy với làn da trắng nhợt đi về phía
họ. Thân ảnh này xuất hiện làm cho mấy người kể cả Kabuto cực kỳ cung kính.
Người nam nhân này phát ra giọng khàn khàn: “Thế nào, có thu hoạch được gì
sao?”
“Có chút đáng tiếc, hai người bọn họ thực sự cảnh giác quá cao!” Yakushi
Kabuto thở ra một hơi dài. Hắn rút ra hai tấm thẻ rồi cầm trong tay lẳng lặng
nhìn: “Bất quá biểu hiện bọn họ thực không tồi. Sasuke-kun có thực lực khoảng
Chuunin mà Naruto-kun thì mạnh hơn một chút, khoảng đặc biệt Jounin đi!”
Đôi mắt rắn màu vàng loé lên một tia thưởng thức và yêu thích, hai tay hắn ôm
ngực hơi rung lên, nụ cười lạnh lẽo xuất hiện rên mặt của hắn: “Haha... hai
đứa nhỏ ta đều cảm giác đặc biệt hứng thủ. Đặc biệt là Naruto, một niềm vui
bất ngờ ngoài mong đợi!”Bàn tay vươn ra cầm lấy hai tấm thẻ, hắn tiếp tục hỏi:
“Ta muốn nghe được ý kiến của ngươi. Ta nên chọn ai đây, Kabuto!?”
“Ta không có chủ định gì!?” Kabuto mỉm cười đáp lại: “Vì toàn bộ quyền quyết
định cũng ở trong tay ngài. Hơn nữa, hẳn ngài đã có quyết định.”
Khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười âm trầm: “Haha... Kabuto, ngươi vốn là thông
minh như vậy! Đây là điểm ta thường thức ngươi!” Nói xong hắn hoá thành một
trận khói biến mất.
Phanh!
“Chào!” Một người thanh niên xuất hiện trước mặt ba người Naruto và Sasuke.
Hắn nở nụ cười với ba người nói: “Đã lâu không gặp các em!”
“Thầy Iruka!” Naruto mở miệng nói: “Vậy ra mấy cuốn mật thư chính là cuốn giấy
có chứa thuật triệu hồi. Nếu như chúng em mở ra chúng không phải ở tháp trung
tâm mà ở rừng rậm như vậy hẳn chúng em bị thua cuộc!?”
“Em thật thông mình Naruto!” Umino Iruka mỉm cười gật đầu. Một tay hắn chống
eo một tay hắn hơi đưa ra nói: “Chúc mừng các em đã vượt qua vòng thi thứ hai
này. Thầy cũng chuẩn bị đãi các em một bữa đi!”
“Thầy, chúng em hiện tại đang rất mệt. Có thể để bọn họ nghỉ ngơi một chút
được hay không?” Naruto quay ra nhìn về phía hai người Sakura và Sasuke đã
ngồi phịch trên mặt đất. Duy chỉ có Naruto mặt không đổi sắc vấn đầy sung sức.
“Từ từ... các em có nhìn thấy trên đó sao?”Người giáo viên chỉ về phía một tấm
giấy trắng được treo ở trên cao và được viết một cách đầy đủ.
“Trên đó hình như có thiếu chữ?” Sakura mở to mắt ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy!” Hai tay Iruka cầm trong tay hai cuốn mật thư bắt đầu vì mọi người
giải thích: “Các em nhìn hai cuốn này một đó là thiên, một đó là địa. Thiên để
chỉ đầu người và chữ địa ám chỉ cơ thể con người. Không có thiên thì hãy tranh
thủ để đạt được trí như một ninja không có đầu óc thì hay học hỏi thêm. Ngược
lại cũng là như vậy, ninja không có thân thể khoẻ mạnh thì hãy rèn luyện để
đem đoản bản khắc phục. Mà có thể sở hữu cả thiên và địa thì dù cho nhiệm ”
“Vậy còn chữ thiếu trên bảng thì sao?” Sakura ngồi trên đất buồn bực hỏi:
“Chúng có liên quan gì đến chữ trên tấm bảng trắng đó sao?”
“Chữ thiếu chính là chữ nhân trong quyển mật thư của các em!” Iruka cười: “Nó
chỉ chính là Chuunin!” Nào thuyết giảng Iruka làm cho đầu Naruto cảm giác được
ong ong. Đến cuối cùng hắn cũng chẳng nhớ được gì khi nghe đến Iruka nói hết.
Điều cuối cùng thì hắn được đó chính là hắn có thể nghỉ một thời gian ngắn
rồi. Mặc dù bị hạn định trong cái toà tháp trung tâm chết tiệt này. Thật may
nơi này có những thứ cần thiết.