Bóng Tối Trong Tim


Người đăng: DanteSparda

“Ư, ư...” Đôi mắt màu xanh lam trên khuôn mặt đáng thương của cô nhóc đã ầng
ậc nước mắt. Hai dòng lệ theo đó chảy xuống phía dưới. Nó lã trã rơi xuống
dưới. Vẻ mặt cô mang theo tuyệt vọng cùng sự lo lắng. Một cơn gió mạnh thổi
qua làm cho cô nhóc vô cùng sợ hãi, cô chỉ biết được mình ôm chặt lấy Sasuke
đồng thời thét lên một tiếng chói tai: “Aaaa...”

“Mình... mình nên làm gì bây giờ!?” Kể từ trở thành một ninja, Sakura đều sống
dưới sự bao bọc của Naruto và Sasuke. Cô chưa từng bao giờ phải đối mặt với
trường hợp như vậy. Đặc biệt, cô cũng hiểu thực lực cô cùng hai người cách xa
đến khá xa làm cho cô không có cả động lực đuổi theo hai người. Hiện tại,
chẳng có ai đến bên cạnh an ủi cô cả. Cô làm thế nào có thể một mình đối mặt
với các đội khác bây giờ. Vừa lo lắng vừa sợ hãi, ánh mắt Sakura cũng trở nên
kiên định hơn, cái đầu khe khẽ lắc vài cái hy vọng làm cho đầu mình tỉnh táo
hơn, giọng nói nhỏ bé nhưng vẫn còn run run phát ra: “Không được, mình nhất
định phải bảo vệ họ bằng mọi giá. Dĩ vãng đều là Naruto và Sasuke bảo vệ mình,
hiện giờ mình sẽ bảo vệ bọn họ. Nhất định là được...”

Cây non chỉ có trải qua mưa gió mới có thể trường thành một cây đại thụ, cây
hoa trong nhà chẳng thể trải qua một trận bão. Ở dưới tình huống như vậy,
Sakura cũng dần trưởng thành và khắc phục lỗi sợ hãi cùng yếu đuổi.

Một thằng nhóc bé nhỏ với mái tóc màu vàng đi ở con đường nhỏ. Nó cảm nhận
được tất cả ánh mắt căm ghét của mọi người. Một số người trưởng thành đem con
cái hộ ở phía sau lưng mình giống như đang sợ ôn thần.

“Xem kìa, tên quái vật kia lại tới nữa!”

“Thật là, không hiểu ngài Hokage đệ tam nghĩ thế nào lại muốn giữ lại một con
quái vật như thế?”

Một cậu nhóc tóc vàng mười hai tuổi đứng ở một bên nhìn tất cả những cảnh đang
diễn ra này. Ở sâu ánh mắt cậu toát ra vẻ thù hận khi trông về những người dân
đối xử với bé trai kia. Nhìn được bé nam kia, hắn cũng hiểu tất cả những thứ
này chẳng qua hiển lộ ở sâu trong ký ức hắn mà thôi. Chúng làm cho hắn không
nhịn được siết chặt nắm đấm lại.

“Quái vật! Nơi này không có đồ vật người muốn, mau cút đi!”

“Nếu tôi nhớ không lầm thì ngài Hokage đã nói mỗi tháng ở nơi này, tôi có thể
nhận được trợ cấp của mình!” Cậu nhóc lạnh nhạt mà không mang theo cảm xúc.

“Ngươi...” Sắc mặt chủ tiệm càng thêm đỏ lên vì giận dữ. Hai hàm răng hắn
nghiến lại một cái sau đó hắn đem nước miếng nhổ vào đồ ăn. Thức ăn bị dính
nước miếng còn không có đủ, hắn đem đồ ăn ném xuống đất sau đó dùng chân dẫm
hai phát mới quay về phía bé nam nói: “Mẹ nó! Cầm đi đồ quái vật. Loại quái
vật như người hẳn sớm chết đi mới là tốt nhất!”

Ở bên canh, mọi người đều lộ ra vẻ tươi cười, chủ tiệm thật vậy cũng lộ ra vui
vẻ cười lớn. Dường như đám người trong lúc này hoá thân thành anh hùng như
Hokage đệ tứ đem quái vật chín đuôi đánh bại. Đứa bé nam hai siết chặt bàn tay
lại nhưng mặt vô biểu tình. Hắn đem tất cả khuôn mặt này và nụ cười này nhớ
tới đều in sâu vào trong đầu. Mặt hắn không biểu cảm gì mà nhặt lên đồ ăn
hướng về phía trong nhà đi tới mặc kệ tiếng cười nhạo từ phía sau.

Hình ảnh một lần nữa chuyển, cậu bé đi về phía một chiếc mặt nạ hồ ly thì lập
tức bị chủ tiệm ném ra. Hắn cũng chỉ kịp đưa tay lên sờ vào mặt nạ hồ ly cũng
chưa kịp làm gì khác thì đã bị ném ra. Thân hình thằng nhóc theo đó ngã xõng
xoài trên mặt đát. Người chủ tiệm lớn tiếng quát lên: “Đồ quái vật, cút đi!
Đây là thứ mày cần hả?” Vừa nói thì chủ tiệm cầm lấy chiếc mặt nạ hồ ly ném
thẳng vào mặt cậu nhóc.

Chiếc nạ bắn mạnh ra đập lên trán cậu nhóc khiến cho một cái cục u nhỏ nổi
lên. Giọng nói chủ tiệm cũng theo đó vang vào trong tai cậu nhóc: “Mày cầm lấy
đi, đồ quái vật! Thứ mày động vào chắc chả ai dám mua nữa. Hôm nay, thật là
xui xẻo mà! Xem ra lại phải đóng cửa sớm!” Người chung quanh đều thờ ơ nhìn về
phía cảnh này, không ít người lộ ra nụ cười khoái trá.

Từng đợt ký ức ở sâu thắm trong đầu Naruto trào ra. Bất kể ký ức đó còn mới,
cũ, bị quên lãng hay nhớ kỹ đều bị kéo ra. Naruto lại được ôn chuyện một lần
với góc đứng là người thứ ba. Ở cái vị trí này, Naruto toả ra sát khí mãnh
liệt. Hắn hận không thể đem tất cả đám người này giết chết sạch sẽ dù cho linh
hồn bản thân hắn phải tiến vào mười tám tâng địa ngục vĩnh thế không siêu
sinh.

Cừu hận sẽ không theo thời gian mà tiêu tán ngược lại người thừa nhận thống
khổ càng trở nên oán hận. Nó giống như một cái độc dược mãn tính từ từ đem
người hoá điên. Đến lúc đó, một khi độc dược bùng nổ sẽ khiên cho người trúng
độc hoá thành quái vật đem mọi thứ xung quanh tàn phá không còn.

Trong tay Naruto đột nhiên xuất hiện một cây thanh đao. Hắn lập tức kinh ngạc
nhìn về phía đao trong tay mình. Cảm xúc có chút bình tĩnh một chút. Bàn tay
hắn đưa lên, cây đao biến mất sau đó lại xuất hiện trong tay hắn. Hắn hiểu
mình đang ở trong thế giới tinh thần có thể tự do huyễn hoá vũ khí.

Bất chợt khung cảnh một lần nữa thay đổi, mọi thứ trở nên tối tăm. Ở nơi đó,
trước mặt Naruto xuất hiện thân ảnh một Naruto nhỏ bé giống hệt hắn hồi nhỏ.
Naruto nhỏ tuổi ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, khoé miệng Naruto nhỏ tuổi nở
nụ cười tràn ngập tà ác. Giọng nói cũng biến thành khàn khàn tràn đầy dụ hoặc:
“Đúng vậy, chính như thế! Chúng ta chưa từng có làm việc gì có lỗi với họ, họ
dựa vào cái gì muốn đổi xử với chúng ta như vậy? Chúng ta đối với làng Lá còn
có thể lưu luyến cái gì nữa? Chỉ có được đến lực lượng mới có thể không bị
sống tủi nhục, không bị sống một cách uất ức, sống sao được càng tốt hơn. Dùng
phần lực lượng này giết sạch bọn họ đi, chúng ta chỉ đòi lại công bằng cho
chúng ta mà thôi. Chúng ta chỉ muốn sống càng tốt hơn mà thôi!”

“Được đến lực lượng... báo thù... giết sạch bọn họ sao?” Naruto nhìn về phía
Naruto tuổi nhỏ khe khẽ lẩm bẩm câu này.

“Đúng vậy, chúng ta muốn báo thù giết chết bọn họ, đem tất cả bọn họ toàn bộ
giết chết. Liền dùng loại lực lượng này!” Nhìn đến Naruto dường như lâm vào
cừu hận đánh mất chính mình, Naruto tuổi nhỏ càng nở nụ cười sâu đậm, đôi mắt
màu xanh dường như dần dần biến thành màu vàng giống như mắt rắn, âm thanh
cũng trở nên càng khàn càng âm trầm hơn.

“Bọn họ, tất nhiên toàn bộ cần giết rồi!” Naruto nở nụ cười rét lạnh nhìn về
phía Naruto nhỏ bé. Hắn bước đi bước chân dần dần tiến về phía Naruto tuổi
nhỏ. Sát khí từ trong người hắn toả ra không chút nào khách khí, nụ cười càng
rét lạnh hơn. Nụ cười Naruto trong lúc này giống như ma quỷ: “Giết sạch bọn
họ!”

Naruto nhỏ bé cười càng sâu hơn: “Đúng vậy, giết sạch bọn họ...”

“Bọn họ đương nhiên muốn giết nhưng ngươi ta cũng muốn giết!” Tinh thần lực
Naruto biến hoá thành một thanh kiếm sắc bén. Hắn trực tiếp dùng thanh kiếm
thọc thẳng vào cơ thể Naruto nhỏ bé. Trước đôi mắt không thể tin tưởng của
Naruto tuổi nhỏ, Naruto lại đâm một thanh kiếm càng sâu vào cơ thể Naruto tuổi
nhỏ. Giọng nói Naruto trở lên rét lạnh hơn bao giờ hết: “Một con cáo chín đuôi
là quá đủ đối với ta rồi. Ta chán ghét bị người khác điều khiển số mệnh. Ngươi
cũng không ngoại lệ. Đi chết đi!”

Từ khi sống lại, Naruto phát hiện được linh hồn mình càng ngày càng khác biệt
so với người khác. Nó dường như cảm nhận được những gì người bình thường không
cảm nhận được. Một cảm giác rất khó hiểu chỉ có thể hiểu khó có thể diễn tả
được bằng lời. Lần này đem tên giả mạo mình giết chết cũng là một năng lực rất
cơ bản mà Naruto có thể tự hiểu.

Một đoàn ánh sáng xuất hiện. Chúng từ cơ thể Naruto nhỏ tuổi tiêu tán mà
thành. Khi bàn tay Naruto vươn ra chạm đến những tia ánh sáng này, hắn thấy
được vài đoạn ký ức nho nhỏ. Những đoạn ánh sáng tiêu tán rất nhanh, hắn chỉ
bắt được một vài đoạn ký ức gần đây của Orochimaru. Trong đó có một vài cấm
thuật mà Naruto đã ghi nhớ cùng với một số kỹ thuật y thuật. Những ký ức này
khá là đáng quý đối với Naruto.

Cũng ở trong khu rừng này...

“Di...” Một nam nhân với làn da trắng bệch, mắt như mắt rắn và mái tóc đen
dài, đôi tai có đeo bông tai và một áo dài trắng ở trên người đột nhiên thất
thần. Hàng lông mày hắn hơi nhăn lại, ánh mắt mang theo tò mò và giọng nói
cũng trở nên khàn khàn: “Cảm ứng ta cùng với chú ấn gieo trên người Naruto
biến mất...”
...
“Chết tiệt!” Một tiếng chửi phát ra từ một người thiếu niên. Hắn đứng trên cây
thở hồng hộc nhìn về phía một người thiếu niên tóc đen dài đồng tử màu trắng
và một cô nhóc ăn mặc khá đặc biệt đang cầm trong tay một cuốn trục kéo dài.
Hắn lớn tiếng phát ra: “Đám người làng Lá này... thế nào xong một tên lại đến
một tên. Giống như một đám con gián giết mãi không hết!”

“Các ngươi... những người này... có biết xấu hổ hay không?” Một người trong ba
người lên tiếng nói.

Thiếu niên tóc đen dài trực tiếp làm lơ, đôi mắt hắn xuất hiện gân xanh xung
quanh huyệt thái dương. Bàn tay hắn đưa tay ra ánh mắt sắc bén quan sát ba
người nói: “Vậy mà dám ra tay đả thương đồng đội của ta. Các ngươi đã chuẩn bị
nhận lãnh hậu quả mình gây ra hay chưa?”

“Nếu như vậy, vậy cũng đừng có trách ta!” Một tên ninja trong đó cắn chặt hàm
răng. Hắn đã không có kiên nhẫn vì nếu như không nhanh rất có thể hai tên đó
tỉnh lại. Đám người họ đều sẽ ăn không đủ gói mang đi. Thực sự làm người nôn
nóng, hắn đã tức giận thực sự.

“Chà, xem ra thực không cần ra tay nữa rồi!” Người thiếu niên đột nhiên thu
lại Byakugan.

“Cảm ơn ngươi đã bảo vệ chúng ta trong lúc chúng ta ngủ. Hiện tại, không cần
làm phiền đến ngươi rồi!” Một âm thanh lạnh lẽo vang lên. Theo sau đó một âm
thanh khác cũng đồng thời vang lên: “Naruto, cậu nói đúng. Mấy tên này chỉ cần
một mình tôi là có thể giải quyết!”

“Naruto, Sasuke-kun!” Thiếu nữ tóc hồng vui vẻ đột nhiên hô lên.


Đạo Chu - Chương #26